Bắt Đầu Từ Cửa Tiệm Thú Cưng

Chương 15. Dự Án Mới! Quán Café Mèo!

Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.net. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Hơn nữa tình hình kinh tế ở Lũng An này, không phải quá phát đạt, khá nhiều người đều không đủ tinh lực để dưỡng mèo nuôi chó...

Phần lớn bọn họ chỉ thích những con thú cưng còn nhỏ đáng yêu, chờ đến khi chúng nó lớn lên, bọn họ liền cảm thấy chăm sóc rất phiền phức.

Và hiển nhiên kết quả của loại phiền phức này chính là tống cổ chúng nó ra khỏi nhà, có người vứt bỏ cũng có người tặng đi...

Nghĩ như vậy cũng đủ biết, không gian của dự án này rất lớn.

Nhưng mà...

Sau khi cứu chữa những con động vật hoang ấy, anh nên bố trí cho chúng nó như thế nào đây?

Đây là một vấn đề khá nan giải nhỉ?

Nếu bảo chữa cho chúng nó xong rồi thả đi? Chắc chắn là không được rồi...

Lục Cảnh Hành đang mải suy nghĩ, bỗng nhiên có một khuôn mặt nhỏ nhắn bất ngờ hiện lên trên cánh cửa đẩy kéo.

Đương nhiên… tình huống này đã dọa cho anh giật cả mình.

Khuôn mặt bé nhỏ ấy dán thật chặt lên cửa đẩy kéo bằng thủy tinh, làm cho nó bị ép tới bẹp dí, đôi mắt còn nhìn tới lui, cố gắng quan sát tình huống bên ngoài.

"Em làm gì vậy?" Lục Cảnh Hành đi tới gõ gõ cửa, làm Lục Thần sợ tới mức nhảy dựng lên.

"Đứng lại." Lục Cảnh Hành gẩy tàn thuốc lá, nhanh chóng mở cửa ra, rồi nhướng mày nhìn về phía cậu bé: "Em làm sao vậy? Không ngủ được ư?"

Lục Thần đứng lại, có chút do do dự dự mà quay đầu nhìn anh trai mình: "Có phải anh đang rất thiếu tiền hay không?"

"..." Lục Cảnh Hành có chút ngơ ngàng, rồi ngạc nhiên cười rộ lên: "Em nghe ai nói vậy? Có phải nhóc con em không ngủ được, nên nghĩ lung tung hay không?"

Nói xong, anh bước vào trong phòng, muốn dắt cậu bé về phòng ngủ.

Lục Thần bỏ tay anh ra, thở phì phì nói: "Em nghe thấy hết rồi!"

Đến đây, cậu bé lại cố gắng ngẩng đầu lên, trừng mắt nhìn Lục Cảnh Hành: "Em có thể đi tìm công, kiếm tiền, em không học nữa, anh để Hi Hi học đi!"

Tìm công? Lục Cảnh Hành xoa đầu tóc bù xù của cậu bé một cái, lại nở nụ cười: "Tìm công cái gì trời? Đó là làm công nhóc con ạ. Đồ thất học nhà em, đi ngủ đi."

Đột nhiên bị anh trai mình bới lông tìm vết, Lục Thần lập tức trở nên kích động giống như một chú mèo xù lông, cậu bé nhanh chóng lui lại phía sau một bước, trợn tròn con mắt: “Em có tiền thật đó!"

Dứt lời, bạn nhỏ của chúng ta lập tức lạch bạch chạy vào phòng, lấy ra một phong thư từ trong cặp của mình.

Kết quả là do quá kích động, cậu bé kéo một cái, làm phong thư ấy bị rách, tất cả tiền bên trong đều rớt hết ra ngoài.

"Ây ya!" Lục Thần rất sốt ruột, vội vàng khom lưng nhặt lại.

Lục Cảnh Hành cũng ngồi xổm xuống, giúp cậu bé nhặt tiền.

“Tài sản” của Lục Thần cũng không có nhiều, bên trong có vài tờ mệnh giá năm mao, một mao, một đồng, thậm chí còn có vài đồng tiền xu nho nhỏ.

Mệnh giá lớn nhất, cũng chỉ có một tờ mười đồng tiền, và đương nhiên, chỉ có duy nhất một tờ đó thôi.

Lục Thần thấy anh trai cầm tờ mười đồng này, trong lòng rất đắc ý, nói: "Đây là em tự mình kiếm được đó!"

Nghe cậu bé nói như vậy, trong lòng Lục Cảnh Hành không chịu nổi, lập tức dâng lên chua xót, nhưng anh cũng không hỏi xem cậu bé đã kiếm được tiền như thế nào.

Có lẽ là nhặt rác, hoặc làm chạy chân gì đó...

Dù cậu bé còn nhỏ, nhưng nó cũng là một người đàn ông, anh không muốn để Thần Thần cảm thấy khó xử.

"Được." Lục Cảnh Hành cầm lấy tờ mười đồng này, mỉm cười nói: "Vừa lúc anh đang thiếu mười đồng, anh cầm nó nha."

"Anh cứ cầm lấy đi, em biết anh đang thiếu mà!" Lục Thần nở nụ cười. Sau đó, cậu bé vô cùng cẩn thận gom những tờ tiền khác lại cất đi, tới lúc này, mới hãnh diện đứng lên nói: "Không sao cả. Em còn có tiền, nếu anh không đủ lại nói với em nhé!"

Lục Thần ra vẻ tài đại khí thô, dáng vẻ thật hào phóng.

"Được." Lục Cảnh Hành mỉm cười, rồi dỗ cậu bé con đáng yêu nhà mình đi ngủ.

Anh đắp chăn cẩn thận cho Lục Thần, mới đóng cửa rời đi.

Mười đồng tiền này, có chút dính bẩn, còn có rất nhiều nếp nhăn, nhưng được tinh tế vuốt ve và gấp lại thật phẳng.

Bỗng nhiên Lục Cảnh Hành lại có chút hối hận.

Lẽ ra… anh nên về sớm hơn.

Anh gấp mười đồng tiền ấy lại rồi cẩn thận bỏ vào sau ốp lưng điện thoại.

Hôm sau, khi tới cửa tiệm, Lục Cảnh Hành lập tức nói ý định của mình cho mấy người Quý Linh.

"Tôi thấy rất được nha." Quý Linh gật gật đầu, tỏ vẻ rất tán thành: "Hơn nữa, anh Lục cắt nối biên tập rất tốt. Thật đó. Tôi còn share chúng cho bạn bè của mình, bọn họ đều nói xem video của anh rất hay!"

Dương Bội cũng thấy dự án này rất hay: "Cứu trợ động vật nhỏ lang thang ư? Tôi cảm thấy ý tưởng này rất tốt."

"Nhưng mà… chúng ta cứu trợ những động vật này xong, sẽ nuôi chúng thế nào? Đây lại là một vấn đề khác nữa." Lục Cảnh Hành có chút chần chờ, nói ra khó khăn trong lòng cho bọn họ biết.

Nói đến đây, cả ba người đều im lặng.

Đúng vậy, nếu bọn họ cứu trợ động vật xong, lại thả chúng nó đi, không phải là bận rộn vô ích sao?

Nhưng nếu đưa toàn bộ những con thú nhỏ này về chỗ bọn họ nuôi dưỡng… thì biết nuôi chúng kiểu gì đây?

"Nếu không..." Quý Linh nhìn về phía Lục Cảnh Hành, do dự nói: "Chúng ta mở một quán cafe mèo?"

Quán cafe mèo?