Thông báo
Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành
https://tienvuc.net. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới
để có kết nối ổn định hơn nhé!
Lục Cảnh Hành nhìn theo hướng tay gã chỉ, hai mắt lập tức sáng lên: "Được nha!”
Anh vừa nhìn là biết, nếu đi mua mới một cái tủ y như vậy, khẳng định giá trị của nó không dưới mấy nghìn tệ đâu.
Chưa kể tới chuyện ông chủ còn giúp bọn họ chuyển qua nữa.
Anh trực tiếp đưa cho gã 1.500 tệ, ông chủ không nhận, còn nói anh đưa nhiều quá.
Lục Cảnh Hành lại lắc đầu: "Nhiều đồ như vậy mà, số tiền này không nhiều đâu. Anh cứ nhận đi."
Ông chủ băn khoăn một hồi, liền nhét tất cả cát mèo và thức ăn mèo còn lại vào trong xe: "Mấy túi này đều đã mở ra, mọi người mang về dùng đi. Những túi chưa mở vừa bị người khác chuyển đi hết rồi."
Ông chủ nói đến đây, trong lòng cũng thấy đáng tiếc, nếu hai người này đến sớm một chút thì tốt rồi.
Nhưng Lục Cảnh Hành lại không thấy dáng tiếc, có được những món đồ này, anh đã rất hài lòng rồi!
Quý Linh chỉ vào chiếc ghế sô pha bên trong, mở miệng hỏi: "Cái này có thể cho chúng tôi luôn không?"
"Hả?" Ông chủ có chút sững sờ: "Cho hai người cũng chẳng sang nhưng chắc là nó không dùng được nữa đi. Bên trên đã bị cào nát."
Kỳ thực, gã đang chuẩn bị vứt nó đi, nếu bọn họ muốn, đương nhiên có thể đưa cho bọn họ rồi. Ông chủ lập tức hào phóng vung tay lên: "Đợi lát nữa, tôi sẽ cho chuyển qua cho cô! Tặng cô luôn!"
Cứ như vậy, chiếc xe vận tải đi theo phía sau bọn họ, còn Lục Cảnh Hành lái xe ở phía trước dẫn đường.
"Bộ sô pha kia chắc không dùng được nữa đâu." Lục Cảnh Hành cay mày nghĩ đến mấy vết cào, lớp da bên trên cũng bung cả ra rồi.
"Không sao cả!" Quý Linh cong mày, cười nói: "Tôi đã xem qua video người ta sửa ghế sô pha rồi. Chúng ta có thể đo kích thước, rồi đặt làm một bộ vải bọc."
Cô đã kiểm tra nó rồi, đúng là lớp da bên ngoài đã hỏng, nhưng toàn bộ khung bên trong vẫn tốt.
Hơn nữa, dù bọn họ có đi mua một chiếc mới, nó cũng nhanh chóng bị mèo cào nát thôi. Mang chiếc này trở về, nó có hỏng, bọn họ cũng không quá mức đau lòng, cùng lắm thì lại thay vỏ tiếp là được.
Lục Cảnh Hành nghĩ một chút, cũng cảm thấy suy nghĩ của cô ấy rất đúng, anh mở miệng khen một câu: "Vẫn là cô suy nghĩ chu đáo."
Quả nhiên tâm tư của con gái vẫn cẩn thận hơn đám đàn ông như anh một chút.
Không thể không nói, ý tưởng này của Quý Linh đúng là một bút như thần, thật sự đã tiết kiệm cho anh không ít tiền.
Đặc biệt là sau khi tới tiệm, bọn họ còn phát hiện ra một chuyện khá bất ngờ.
Bởi vì Dương Bội chẳng những có thể tháo cái giá cho mèo leo trèo kia xuống, cậu ấy còn có thể lắp ráp nó, và đặt gọn gàng ở bên phải, thậm chí còn kịp lau sạch mấy cái sô pha với ngăn tủ khác rồi.
Màu sắc tổng thể bên trong là xám tro nhẹ nhàng, với một tá đèn, khung cảnh vô cùng ấm áp.
Quý Linh vừa quay về đã cùng Dương Bội loay hoay ra ra vào vào. Mấy cái lồng vừa được chuyển về cần rửa sạch rồi mới lắp ráp, nhưng bên trong tủ kính, thứ không cần lau dọn quá cầu kỳ, đã được bày đầy đồ ăn đóng hộp cho mèo rồi.
Không cần phải nói, mọi thứ bên trong tiệm đều được cả nhóm sắp xếp gọn gàng, chỉ cần trải thêm một tấm thảm nữa là đủ.
Quán cafe mèo của bọn họ cũng lập tức được quy hoạch xong rồi!........
Mọi thứ đều có đủ, chỉ chờ gió xuân!
Hết thảy kế hoạch đều trở thành sự thật rồi, mọi thứ đều chỉn chu ra dáng ra hình.
Chờ sau khi Lục Cảnh Hành lấy được giấy chứng nhận, quán cafe mèo của bọn họ cũng lập tức có thể bắt đầu kinh doanh rồi.
Bên trái là bệnh viện thú cưng, bên phải là quán cafe mèo.
Hai bên hỗ trợ lẫn nhau, kết hợp thật tốt!
Lục Cảnh Hành xem thời gian, thấy đã hơn bảy giờ, anh quyết đoán mời khách: “Mọi người đều vất vả rồi. Chúng ta đi thôi, hôm nay cả nhóm chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm!”
Ông chủ bán đồ kia cũng không khách khí với anh, trong lời nói đều lộ ra một chút hâm mộ với điều kiện bên này của Lục Cảnh Hành.
Trong quá trình thăm quan, gã còn đề ra vài kiến nghị nhỏ, ví dụ như phía sau có một bãi đất trống, hiện tại đang bỏ hoang, nếu như có thể, tốt nhất là anh nên lấy về, rồi làm một cái chuồng gì đó, để sau này khi bọn họ có thêm nhiều chó mèo, có thể đưa chúng về phía sau nuôi nấng.
Lục Cảnh Hành cũng cảm thấy ý tưởng này của gã rất tốt, nhưng trong túi ngượng ngùng, anh chỉ có thể cười nói: “Ha ha, tôi sẽ cân nhắc.”
Kỳ thực trong lòng anh đang nghĩ, muốn mua mảnh đất kia mà không có nhiều tiền một chút sợ là không được.
“Không sao, tôi thấy cậu rất có tiềm năng!” Ông chủ nọ vỗ vỗ bả vai Lục Cảnh Hành, hào phóng nói: “Theo ý kiến cá nhân của tôi, khắng định là cậu có thể làm được chuyện này!”
Đúng là người trẻ tuổi, đầu óc xoay chuyển linh hoạt.
Tại sao lúc trước gã lại không nghĩ tới chuyện mở thêm một quán cafe mèo bên cạnh chứ?
Chỉ tính tới tiền bán vé vào cửa thôi, cũng đủ cho gã thu hồi chút vốn rồi…