Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.net. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

“Là sư đệ Đệ Cửu Phong, biết đường trở về, xem ra đã tự hiểu mình rồi.”

Sau khi Ngao Long Vũ cảm nhận được tu vi của đối phương, ngay lập tức đã biết là ai rồi.

Có điều rất nhanh nàng liền nhíu mày.

"Tốc độ của hắn nhanh vô cùng, không giống tu vi như vậy liền có thể đạt được, chẳng lẽ hắn không bị sương mù ảnh hưởng sao?"

Ngao Long Vũ khó hiểu.

Nhưng vẫn qua đó xem tình huống như thế nào, tiếp đó liền đưa đối phương về nơi an toàn.

Rồi lại đi tìm người.

Và không có khả năng mang theo đối phương đi cùng.

Những người còn lại thì có thể, nhưng mà sư đệ Đệ Cửu Phong thì không thể, bởi vì tu vi quá yếu.

Căn bản không theo kịp bước chân của nàng.

...

Giang Lan đi dạo trên đường núi, sương mù xung quanh hắn không ngừng lui về, cho dù chỉ có Luyện Khí đại viên mãn, cũng có thể nhanh chóng đi bộ xuống dưới.

Đây không phải là lực lượng của hắn mang lại, mà chính là kiến thức mang tới.

Cho nên không thèm để ý bị người khác nhìn thấy.

Đương nhiên, hắn biết được Ngao Long Vũ đang đến gần.

Lúc mà đối phương chưa nhận ra hắn thì hắn đã trước một bước nhận ra đối phương.

Người có tu vi Kim Đan, không ngoài ai khác, chính là Ngao sư tỷ.

Ít nhất phụ cận này không có, trừ phi lại chạy tới gây sự với hắn.

"Đang đến, không biết nàng ta muốn làm gì nữa."

Đương nhiên, Giang Lan vẫn không phớt lờ cảnh giác, vạn nhất lại đến gây chuyện với hắn, thật đúng làm cho hắn khó chịu.

Hắn chưa bao giờ giao thủ qua với cường giả Kim Đan.

Hắn vừa mới tấn thăng Kim Đan, không có nhiều kinh nghiệm chiến đấu cùng giai, không xác định được những Kim Đan khác đại khái là có thực lực như thế nào.

Dù sao hắn có thể dễ dàng đánh chết tên Tân Giác kia, hoàn toàn là do cảnh giới áp chế.

Hô!

Một luồng gió nhẹ thổi qua, một vị nữ tử mặc trang phục màu xanh trắng từ giữa không trung đáp xuống, duyên dáng yêu kiều, dung mạo xinh đẹp vô song.

Chỉ là trong mắt không có bộc lộ cảm xúc nào, thoạt nhìn giống như búp bê sứ không tình cảm.

"Ngao sư tỷ." Khi nhìn thấy đối phương trong chớp mắt, Giang Lan lập tức gật đầu mở miệng.

Mỹ mạo của đối phương quả thật làm cho hắn hơi thất thần, cho dù có Bất Động Minh Vương Chú đi nữa, không thể phủ định sự thật là hắn còn trẻ.

Nhân loại không phải là một cỗ máy.

Đương nhiên, chỉ kinh diễm vài giây mà thôi, không đến mức khiến người khác hiểu lầm.

Nếu đối phương có mục đích giống như Tân Giác, Giang Lan cũng sẽ không do dự mà sử dụng thủ đoạn lúc trước với tên Tân Giác kia lên người vị sư tỷ này.

"Sư đệ có thấy những người khác không?" Ngao Long Vũ nhìn Giang Lan rồi hỏi.

"Không có." Giang Lan lập tức nói.

Vấn đề này có chút nhạy cảm, dù sao hắn vừa mới giết Tân Giác không bao lâu.

"Ta dắt ngươi đi về nơi an toàn trước, bí cảnh xuất hiện sương mù, đại biểu nguy hiểm đang đến gần." Nói xong, Ngao Long Vũ dùng lực lượng cuốn Giang Lan lên.

Tiếp đó mang Giang Lan ra ngoài núi.

Có điều vừa mới đi không được bao nhiêu, Ngao Long Vũ liền nhíu chặt đôi lông mày lại.

Sương mù xung quanh đang rút đi, cái này không giống với tình huống mà nàng gặp phải trước đó.

Sau đó, nàng liền hiểu ra, hồi nãy tốc độ của vị sư đệ này không có giảm đi, nói cách khác, bản thân hắn không có bị sương mù ảnh hưởng đến.

Ngao Long Vũ ngừng lại.

Giang Lan cũng không nói gì, vì đối phương muốn dẫn hắn đi đến nơi an toàn, hắn đương nhiên sẽ im lặng.

Hơn nữa, bí cảnh còn có nguy hiểm rình rập, hắn cũng không dám khinh thường..

Với bí cảnh này, hắn không có hiểu nhiều.

"Đây là do sư đệ làm ư?” Ngao Long Vũ nhìn chung quanh sương mù thối lui, bèn hỏi.

"Là một vài mánh khóe nhỏ mà thôi." Giang Lan đương nhiên hiểu được đối phương đang ám chỉ cái gì.

Dù sao hắn đây cũng đang xua tan sương mù.

Và có thể nói, hắn đang làm cho hoàn cảnh xung quanh đây rõ ràng hơn không ít.

Rất thuận lợi cho việc đi đường.

"Là loại thủ đoạn nhỏ gì à?" Ngao Long Vũ nhìn Giang Lan, dừng một chút rồi lại nói:

"Nếu sư đệ không muốn, có thể không nói."

"Ngược lại, nếu sư đệ nói thì ta tự nhiên sẽ không chiếm tiện nghi mà học thuật pháp của sư đệ. ”

Thuật pháp này, nhất định là của Đệ Cửu Phong, nàng cũng không biết được nàng có học được hay không.

"Là một loại phép thuật bài xích,tương tự như Dẫn Lực Thuật. "Giang Lan trực tiếp bắt đầu nói cho đối phương biết nguyên lý:

"Đầu tiên cần một cái bình chứa, cùng với một cái trận pháp."

"Trong thùng chứa có đựng sương mù, sau đó dùng Dẫn Lực Thuật để gia trì trận pháp, mà tác dụng của trận pháp là bài xích."

"Do đó lấy trận pháp làm trung tâm, để bài xích vật chứa đồ vật."

"Tuy nhiên, nếu đồ vật có lực lượng quá mạnh, trận pháp sẽ chịu không nổi."

"Vì vậy, nó chỉ là một mánh khóe nhỏ."

Nói xong, Giang Lan còn lấy trận pháp và một bình đựng nhỏ ra.

Ngao Long Vũ có chút ngạc nhiên, cái này so với nàng nghĩ đơn giản hơn rất nhiều, thế nhưng lại cảm giác vô cùng phức tạp.

Bởi vì mối tương quan giữa trận pháp và thuật pháp đòi hỏi người sử dụng phải hiểu thấu triệt nguyên lý, nếu không thì không được.

"Bằng cách nào mà sư đệ có thể hiểu được những thứ này?"Ngao Long Vũ quả thật khó có thể tin được.

Cái này không giống đồ vật của Côn Lôn.

Giang Lan cúi đầu nhẹ giọng nói:

"Ở Đệ Cửu Phong có rất nhiều sách, hơn nữa ta là đệ tử Đệ Cửu Phong, nên có rất nhiều thời gian."

Ý tứ của hắn rất rõ ràng, đọc sách nhiều hơn, học tập nhiều hơn, tự nhiên sẽ có thể làm được.

Ngao Long Vũ nhìn Giang Lan một cái, không hỏi thêm nữa, mà là trực tiếp mang theo Giang Lan rời đi.

Có điều trước khi rời đi, nàng đã ném một quyển sách cho Giang Lan.

"Đây là thuật pháp Ngôn Linh Thuật, cũng là tiểu thuật pháp, coi như là giao dịch của hai ta đi."

Ngao Long Vũ lãnh đạm nói.

Giang Lan tiếp nhận Ngôn Linh Thuật, nói một tiếng cảm ơn.

Hắn tự nhiên không có lý do để từ chối.

Ngôn Linh Thuật, hắn chưa từng nghe nói qua.

Không bao lâu sau, Giang Lan đã được đưa đến một bãi đất bằng phẳng, nơi này mặc dù có sương mù, nhưng không có nồng đậm như sương mù ở núi.

Soạt.

Đó là tiếng mặt đất rung chuyển.

Giang Lan nhìn thấy Ngao Long Vũ  vẽ một vòng tròn quanh người hắn.

"Ngươi cứ ở bên trong, đừng đi ra ngoài, nếu có đệ tử khác tới, đưa tay ra là có thể kéo vào, không có ấn ký của ta thì chỉ có ngươi mới có thể cho người tiến vào, ngươi phải tự mình nắm chắc tình huống."

"Nhớ rằng, không thể tùy tiện đi ra khỏi cái vòng tròn này. ”

Nói xong, Ngao Long Vũ liền rời khỏi chỗ cũ, cuối cùng biến mất ở trong sương mù.

Giang Lan nhìn đối phương rời đi.

Hồi lâu sau mới im lặng lẩm bẩm:

"Xem ra không phải là địch nhân."

Đối phương muốn đi làm cái gì, Giang Lan không xen vào được và cũng không muốn xen vào, hiện tại, xem ra không có cái gì nguy hiểm ở xung quanh đây.

Cho nên phải nhìn tình huống mà phán xét.

Còn bây giờ đang rất rãnh rỗi, ngược lại có thể nghiên cứu Ngôn Linh Thuật này một chút.