Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.net. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Giang Lan tiếp nhận linh thạch, có chút hiếu kỳ. 

Tại sao hôm nay sư phụ lại nhờ hắn mua một bình rượu hảo hạng về đây? 

Hắn ở Đệ Cửu Phong lâu như vậy nhưng vẫn chưa từng thấy sư phụ uống một giọt rượu nào. 

Đương nhiên, hắn chỉ hơi thắc mắc một chút mà thôi, đối với hắn, mua rượu là một việc nhỏ, tự nhiên sẽ không từ chối.

"Vâng, sư phụ." 

Sau đó, Giang Lan rời khỏi Đệ Cửu Phong.

Hiện tại tu vi của hắn vẫn như cũ dừng lại ở Kim Đan trung kỳ. 

Linh dược ở Đệ Cửu Phong giờ không còn giúp gì được cho hắn nữa rồi, dù sao ở đây cũng không có linh dược cấp bậc Kim Đan. 

Vì vậy, hắn bây giờ chỉ có thể mong đợi trong việc đánh dấu.

Những năm đánh dấu gần đây, tất cả đều là những đồ vật lặp đi lặp lại. 

Nhưng cũng có những thứ khác. 

Ví như một ít pháp bảo, phù văn, công pháp, thuật pháp. 

Chỉ là hiếm khi dùng.. 

Bây giờ, hắn tu luyện vài thứ, cơ bản chính là Côn Lôn Tâm Kinh, Thiên Hành Cửu Bộ, Cửu Ngưu Chi Lực. 

Về phần Cửu Ngưu Chi Lực, hắn chỉ mới tu luyện đến Ngũ Ngưu Chi Lực thôi.. 

Muốn tu luyện đột phá lên tầng tiếp theo, rất khó. 

Ngũ Ngưu Chi Lực, theo hắn đánh giá thì nó còn mạnh hơn Tứ Ngưu Chi Lực không biết bao nhiêu lần. 

Giá như để cho hắn đi vào bí cảnh Đệ Tam Phong một lần nữa, có lẽ hắn sẽ có thể chính diện đối kháng với người sau màn kia . 

Mà chuyện lúc đấy ở  Đệ Tam Phong, hắn có nghe ngóng được một ít thông tin, nghe nói là có một số đệ tử đã bị đối phương thay vào, cho nên dẫn đến biến cố kia. 

Tìm Long tộc báo thù, kỳ thật chỉ là một cái cớ mà thôi. 

Mục đích chân chính của bọn hắn là bảo vật ở bí cảnh Đệ Tam Phong, mà để tìm được bảo vật này, vô cùng khó. 

Bởi vì thời gian gấp gáp, cho nên bọn hắn mới dùng phương pháp nhanh nhất và tàn nhẫn nhất

Hiến Tế.

Vì thế mới xảy ra sự cố trên. 

Giang Lan cũng không đi xác minh chuyện này là thật hay giả. 

Rốt cuộc ai đang nói láo, hắn căn bản không quan tâm. 

Miễn không có ai phát hiện ra hắn là được rồi. 

Mà đúng thật, từ đầu đến đuôi, chả có một ai nhắc đến hắn cả. 

Ngay cả sư phụ hắn cũng không đề cập đến. 

Vì thế, bây giờ hắn trốn rất kỹ, không ai có thể tìm được hắn. 

"Gần đây rảnh rỗi, chắc luyện kiếm pháp nhỉ." 

Trên đường xuống núi, Giang Lan toát ra ý tưởng này. 

Bởi vì hắn vẫn luôn chú trọng phương diện công kích, phần lớn thời gian của hắn đều tu luyện Cửu Ngưu Chi Lực. 

Về phần tu luyện kiếm pháp gì đó, tu luyện không nhiều. 

Chỉ là tu luyện cho biết căn bản mà thôi. 

Không một tác dụng gì khi đối địch. 

Trọng điểm nhất là hắn nên tìm kiếm pháp nào tương đối dễ dùng đây? Cũng không thể sử dụng Cửu Ngưu Chi Lực trước mặt mọi người hoài được. 

Ngoài ra, còn có rất nhiều thứ không thể sử dụng trước mắt người khác nữa. 

May mắn là ở Đệ Cửu Phong mấy năm nay, hắn tồn được không ít pháp bảo và đan dược. 

Đương nhiên, Linh Sủng, hắn cũng có. 

Chỉ là... 

Cũng không biết xuất phát từ nguyên nhân gì, sáu năm trôi qua, thế mà Linh Sủng của hắn vẫn chưa chịu nở. 

May mà khí tức sinh mệnh của nó không có vấn đề gì. 

Hắn cũng đã hỏi qua sư phụ. 

Và. 

Sư phụ của hắn cũng không biết vì sao. 

Thế là hắn chỉ có thể chờ đợi. 

Không chừng chờ thêm hai năm nữa là có thể nở. 

"Ta còn trông cậy vào nó có thể canh cổng giúp ta, bây giờ tốt rồi, lại có thêm một gánh nặng." 

Giang Lan thở dài một hơi. 

Mỗi khi rãnh rỗi là hắn liền đi kiểm tra, sau đó tưới thêm một chút linh dịch. 

Đề phòng nó không bị suy dinh dưỡng. 

Không có cách nào phá vỏ đi ra. 

Giang Lan đi thẳng một đường xuống núi Côn Lôn. 

Dưới chân núi có một vài địa phương khác, cũng thuộc về Côn Lôn. 

Nghe nói ở đây có một số lão nhân quét rác, bọn họ có thể là những vị tiền bối ở Côn Lôn. 

Phần lớn là bọn họ chỉ muốn ở dưới núi tu thân dưỡng tính mà thôi. 

Tóm lại, tin đồn này cũng chưa bao giờ dừng lưu truyền. 

Về phần chuyện này là thật hay giả, không một ai biết. 

Có điều xác suất cao là thật. 

Và tin đồn này cũng liên quan đến rượu. 

Ở dưới chân núi, có một quán trọ cũ, hắn nghe nói chỗ này bán rượu ngon nhất ở núi Côn Lôn. 

"Đến rồi." 

Giang Lan đứng ở trước quán trọ, trông nó có vẻ hơi đơn sơ. 

Ở đây chủ yếu là bán rượu, vì thế có hơi thiu quạnh. 

Còn về phần nghỉ ngơi, dưới chân núi Côn Lôn có rất ít người ở lại, nên cũng không nghỉ chân gì nhiều. 

Dù sao phần lớn đều là tu tiên giả, nghỉ ngơi hay không, vấn đề không lớn. 

Cảm nhận đầu tiên khi hắn bước vào quán trọ, đập vào mắt là những chiếc bàn, chiếc ghế cũ kỹ, xung quanh không có một vị khách nào ngồi. 

Cốc cốc! 

Giang Lan gõ gõ quầy rượu. 

Hắn thấy có một người dựa vào quầy mà ngủ. 

Là một thiếu niên . 

Chờ thiếu niên đó tỉnh ngủ, Giang Lan mới nhẹ giọng nói: 

"Bán cho ta một bình rượu hảo hạng." 

"À, gia gia của ta còn chưa trở về, người chờ một chút, chỉ có gia gia ta mới có thể lấy ra rượu hảo hạng. "Thiếu niên dụi dụi mắt nhìn Giang Lan rồi nói. 

"Phải đợi bao lâu?" Giang Lan khẽ hỏi. 

"Không biết, có lẽ phải đợi đến chờ tối." Thiếu niên đáp. 

Giang Lan gật đầu, sau đó hắn kiếm một chỗ nào đó và ngồi chờ đợi. 

Hắn không biết rượu ngon hảo hạng là rượu gì, chỉ cần yên tĩnh ngồi đợi là được rồi. 

Trong lúc Giang Lan đang ngồi chờ thì có một người bước vào. 

Đó là một vị nữ tử. 

Giang Lan nhìn qua, hắn cảm giác lực lượng trên người của đối phương có chút kỳ lạ, hình như có chút lộn xộn. 

Hắn lại tò mò nhìn kỹ. 

Trông nàng rất giống cô nương ở nông thôn, quần áo rất giản dị, hoặc có thể nói là hơi cũ. 

Yêu tộc? 

Đây là ý nghĩ đầu tiên của Giang Lan. 

Hắn rất bất ngờ, là Yêu tài gì mới dám ở chân núi Côn Lôn đi lại như thế này? Đối phương tiến vào, bộ dáng cẩn thận, quan sát xung quanh, xem còn có ai khác hay không. 

Rất nhanh, nàng liền nhìn thấy Giang Lan. 

Trong nháy mắt đó, Giang Lan có thể cảm nhận được, đối phương đang rất hoảng sợ, tay chân có chút luống cuống, cả người bối rối, như muốn chạy trốn lại như muốn tiến vào. 

Chẳng bao lâu, nàng cúi đầu quyết tâm đi đến quầy rượu. 

Nàng có lẽ nhìn thấy Giang Lan chỉ mới Trúc Cơ, nên mới to gan một chút. 

Đúng vậy, tu vi giả bây giờ của Giang Lan chỉ là Trúc Cơ trung kỳ mà thôi. 

Trong vòng mười năm, tu vị đạt đến Trúc Cơ trung kỳ, cũng coi như lợi hại rồi. Tuy rằng chỉ là Trúc Cơ trung kỳ.