Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.net. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Với tư cách là chủ nhân của trận bàn, đương nhiên hắn vẫn có thể cảm nhận được rõ ràng sự tồn tại của vòng bảo hộ linh khí.

Vòng bảo hộ có năng lực phòng hộ nhất định, có thể ngăn cản ngoại vật tập kích, nếu thứ gì đó có ý đồ muốn xâm nhập qua lớp lá chắn linh khí này, Lục Huyền sẽ lập tức phát hiện ra, miễn là lúc đó hắn ở nhà.

Sau khi bố trí thành công trận pháp phòng hộ, cuối cùng trái tim vốn luôn treo lơ lửng của Lục Huyền cũng được thả lỏng xuống.

Giờ phút này, hắn chợt có cảm giác an toàn mười phần rồi, rốt cuộc cũng không cần lo lắng linh thực trong sân sẽ bị kẻ xấu hay yêu trùng gây hại, rồi làm ảnh hưởng đến quầng sáng màu trắng ban thưởng kia.

Sau khi nghỉ ngơi một lúc, Lục Huyền lại cầm hạt giống Linh Huỳnh Thảo cùng với túi vải chứa cây giống Xích Vân Tùng, đi vào trong linh điền.

Thu hoạch chín cây Linh Huỳnh Thảo xong, linh điền đã trống ra một khoảng lớn.

Lục Huyền lấy mười hạt giống Linh Huỳnh Thảo ra, ước tính phạm vi phát triển của chúng trong tương lai, sau đó đánh dấu vị trí cần trồng xuống. Chỉ thấy linh lực trong cơ thể dâng trào, hắn lập tức thi triển Địa Dẫn Thuật, lại dựa vào tác dụng của nó khiến cho phần thổ nhưỡng của linh điền khẽ phình to ra, nhanh chóng xuất hiện mười vết nứt nhỏ.

Hắn lần lượt và cẩn thận đặt những hạt giống Linh Huỳnh Thảo khô héo như lá trà vào vết nứt, sau đó phủ một lớp thổ nhưỡng mỏng lên trên.

Những giọt linh vũ nhẹ nhàng thẩm thấu vào trong đất, nuôi dưỡng hạt giống Linh Huỳnh Thảo ở bên trong.

Lục Huyền thử tập trung tâm thần vào những hạt giống này, cảm nhận được niềm vui mừng như muốn nhảy nhót, lại cực kỳ hăng hái tiến về phía trước, nhanh chóng truyền đến từ bên trong hạt giống.

Hắn cũng bị cảm xúc này lây nhiễm, trên mặt không khỏi nở ra một nụ cười.

"Bọn nhóc này, cố gắng trưởng thành thật tốt nhé, nhanh chui từ dưới đất lên để nhìn ngắm thế giới thần kỳ này đi."

Còn thừa lại mười hạt giống Linh Huỳnh Thảo, hắn tính đợi cho mười lăm bụi Linh Huỳnh Thảo còn lại thành thục đã, mới đi trồng sau. Tiếp đó, hắn nhấc cây giống Xích Vân Tùng lên, cây non mới ở trong túi vải được nửa ngày, vậy mà phần ngọn đã xuất hiện dấu hiện héo rũ.

Lục Huyền nhanh chóng điều khiển thổ nhưỡng bên dưới linh điền, chôn rễ cây con vào trong đất. Chờ gieo trồng xong, hắn lại thi triển Linh Vũ Thuật, nhận được linh vũ đầy đủ dinh dưỡng làm dịu, cây non Xích Vân Tùng lại khôi phục được sức sống.

Lục Huyền nhớ đến lời dặn dò của chủ tiệm linh chủng, lại vận chuyển linh lực trong cơ thể. Rất nhanh, một quả cầu lửa màu đỏ có kích thước bằng nắm đấm đã xuất hiện trước mặt hắn. Hỏa cầu xẹt một đường vòng cung, đã nhanh chóng bay thẳng về phía cây giống Xích Vân Tùng.

Khoảnh khắc khối hỏa cầu đỏ bừng nọ sắp chạm vào Xích Vân Tùng, đột nhiên nó lại lặng lẽ tan rã, biến thành hàng trăm đốm lửa thật nhỏ, lần lượt dung nhập vào cành, lá và các bộ phận khác trên người Xích Vân Tùng.

Được rất nhiều đốm lửa nhỏ bồi dưỡng, vốn dĩ những cành cây khô trên thân Xích Vân Tùng đều có màu xám đen, lại nhanh chóng biến thành màu đỏ nhạt, thậm chí còn mơ hồ tản ra cảm giác nóng rực.

Vô số cành lá giống như hỏa hồng châm đồng loạt dựng đứng lên, thoạt nhìn cả cây Xích Vân Tùng đã biến thành một con nhím bị kích thích, trông rất là thú vị.

Lục Huyền có chút buồn cười khi nhìn trạng thái hưng phấn của Xích Vân Tùng.

(Nguyên văn : 应激状态 – có nghĩa là trạng thái căng thẳng, stress, áp lực tâm lý… Nhưng dùng từ này cho một cái cây thì nghe nó kỳ kỳ, nên Lục Huyền mới buồn cười)

Đảo mắt một cái đã trôi qua ba ngày.

Trong ba ngày này, Lục Huyền vẫn ở trong nhà không có ra ngoài. Để nhận được những cây linh thực có chất lượng càng tốt hơn, hắn đã dành phần lớn thời gian để chăm sóc và vun trồng chúng, cũng như chăm chỉ luyện tập Địa Dẫn Thuật cùng với 《 Canh Kim Kiếm Quyết 》.

Công pháp hắn đang tu luyện tên là 《 Dẫn Nguyên Công 》, là hàng bình dân trên thị trường, không có bất cứ điểm nào thần kỳ cả, ngược lại tốc độ hấp thu linh khí còn cực kỳ chậm chạp.

Đương nhiên, đối với Lục Huyền vào thời điểm đó và ngay cả bây giờ, giá rẻ chính là ưu điểm lớn nhất của môn công pháp này.

Sau vài ngày luyện tập Địa Dẫn Thuật và 《 Canh Kim Kiếm Quyết 》, hắn đã thuần thục hơn một chút... Ít nhất là tốc độ phóng thích kiếm quyết đã nhanh hơn không ít.

Nhưng đương nhiên, nếu thật sự gặp phải đối thủ, e rằng một chút hiệu quả được đề cao thêm này cũng không lớn. Bởi xét cho cùng, không cần biết tốc độ phóng thích kiếm quyết như thế nào thì kết quả hắn nhận được vẫn là: Thi triển kiếm quyết chưa được nửa đường đã hi sinh...

"Càng là những lúc như thế này, ta lại càng nhớ nhung quầng sáng màu trắng, thậm chí còn rất mong chờ vào sự xuất hiện của điểm kinh nghiệm." Lục Huyền cảm thán một câu, sau đó đi vào trong tiểu viện.