Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.net. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

"Hả?" Lục Huyền bị lời nói của lão giả gầy gò kia làm gợi lên hứng thú, lập tức dùng ánh mắt tò mò nhìn lão.

"Bây giờ còn chưa đủ, phải xem phẩm chất linh thực về sau ngươi mang tới đã!"

"Đa tạ Hà quản sự, về sau ta sẽ thường xuyên tới chiếu cố việc buôn bán của ngài." Lục Huyền cũng không quá mức để ý về phần cơ duyên trong miệng lão giả này, xét cho cùng, so sánh với sự xuất hiện của quầng sáng màu trắng kia, cơ duyên nọ có lớn hơn nữa cũng chẳng đáng là gì.

Ngược lại, nó còn có thể ảnh hưởng đến cuộc sống làm ruộng bình tĩnh đơn giản của hắn.

Hắn tạm biệt Hà quản sự, chạy thẳng về nhà với một đống linh thạch ở thắt lưng.

Lúc đầu, hắn còn muốn mua chút thịt yêu thú và linh mễ để cải thiện sinh hoạt hàng ngày, cũng coi như thỏa mãn ham muốn ăn uống của bản thân, song lúc đi ngang qua quầy hàng, trong lòng lại có chút không nỡ.

Còn phải nộp tiền thuê tiểu viện vào tháng sau đấy!

Mỗi tháng tiền thuê viện linh điền là năm linh thạch, nửa năm giao một lần, còn không đến một tháng nữa là phải giao tiền lần tiếp theo rồi. Nghĩa là khi giao tiền thuê linh điền, hắn sẽ lập tức phải tiêu hơn một nửa số linh thạch trong tay, trong khi ấy, hắn lại phải đợi thêm một đoạn thời gian nữa mới chờ được đến khi linh thực trong linh điền thành thục…

Không cần phải suy nghĩ gì thêm, Lục Huyền đã quyết định sẽ dùng kế sách tích lũy, để đề phòng bất cứ tình huống nào có thể xảy ra.

Linh điền đã được tận dụng đến tối đa, dù trong tay hắn có đầy đủ linh thạch, thì sau khi mua linh chủng mới về cũng không có chỗ để gieo trồng nữa, chỉ có thể mang hơn năm mươi viên linh thạch vừa thu được về nhà.

Sau khi về nhà, hắn lập tức đóng chặt cửa, gần như ngăn cách với bên ngoài, chuyên tâm chăm sóc linh thực.

Mấy ngày trôi qua, những quả màu trắng bạc trên hai gốc Thực Nguyệt Thụ ngoài vườn càng ngày càng tròn trĩnh, giống như những vầng trăng tròn vành vạnh treo trên cây.

Mắt thấy chúng nó sắp bước vào giai đoạn trưởng thành. Lục Huyền lại dành chút thời gian ra để đếm, trên cây có khoảng bốn mươi hai Thực Nguyệt Quả.

Dựa theo giá thu mua mà hắn biết, mỗi Thực Nguyệt Quả sẽ bán được chừng một viên linh thạch, giá dao động không lớn. Hơn nữa, trong khoảng thời gian này hắn luôn cẩn thận bồi dưỡng, khiến cho mười mấy trái Thực Nguyệt Quả đều có phẩm chất không tệ lắm, Lục Huyền phỏng đoán đại bộ phận chúng đều cho ra phẩm chất tốt, thậm chí còn thu được một vài quả có phẩm chất cao hơn.

***

"Tiểu Lục thúc, Tiểu Lục thúc, thúc có ở nhà không?" Một ngày nọ, đột nhiên có giọng nói trẻ nhỏ non nớt, quen thuộc truyền từ ngoài cổng vào.

Lục Huyền đi ra mở cửa, lập tức trông thấy một đứa nhỏ khoảng chừng bảy tuổi, kháu khỉnh bụ bẫm đang chui qua khe cửa muốn tiến vào bên trong. Nhìn nét mặt nó rất quen thuộc, giống đến bảy - tám phần với Trương Hồng đang đi thăm dò ngoài vùng hoang dã.

Đây chính là hài nhi nhà Trương Hồng, tên là Trương Tu Viễn, bởi vì tuổi tác không chênh lệch quá lớn với Lục Huyền, nên thường xuyên chạy qua chỗ hắn chơi.

"Ta còn tưởng thúc không có ở nhà cơ! Ngày nào cũng đóng kín cửa, lâu lắm rồi không nhìn thấy thúc!" Trương Tu Viễn khẽ lẩm bẩm một câu, sau đó nhảy tung tăng tới trước mặt Thảo Khôi Lỗi, trực tiếp ôm lấy nó: "Tiểu Thảo, đã lâu không gặp, ta nhớ ngươi lắm luôn!"

Thảo Khôi Lỗi bị nhóc con ôm chặt lấy, lập tức cảm nhận được người ngoài vừa tiến vào tiểu viện, nó lại vươn một sợi dây cỏ màu xám về phía Lục Huyền, hoàn thành nhiệm vụ canh giữ linh điền.

"Được rồi được rồi, ngươi còn ôm nữa thì cái đầu của bạn bè ngươi cũng muốn rớt xuống luôn mất." Lục Huyền nhìn khối cỏ xám trên đầu Thảo Khôi Lỗi sắp rụng xuống, mới vui vẻ cười nói với Trương Tu Viễn đang vô cùng nhiệt tình ôm lấy người bạn của mình.

Hai người cùng trở lại trong phòng. Trương Tu Viễn co mình ngồi trên cái ghế gỗ, ngơ ngác nhìn đống linh thực trong sân.

"Vẫn là ở chỗ Tiểu Lục thúc thoải mái hơn, không cần phải tu luyện công pháp, lại học tập các loại tri thức về linh dược, linh quáng."

Lục Huyền có chút buồn cười, nghe được câu này, phảng phất như hắn vừa được thấy đám tiểu hài tử phát sầu vì học hành ở kiếp trước.

"Được rồi, phụ thân ngươi đi ra ngoài lâu như vậy, có tin tức của huynh ấy không?" Hắn hỏi Trương Tu Viễn.

"Nào có nhanh như vậy? Chỉ đi đường thôi cũng mất tới nửa tháng đó! Nhưng phụ thân ta lợi hại như vậy, chắc chắn có thể giết được thật nhiều, thật nhiều yêu thú, mang về cho ta cực kỳ nhiều bảo bối." Ánh mắt Trương Tu Viễn tràn đầy mong mỏi, hình bóng phụ thân ở trong lòng nhóc con này, luôn cao lớn đến lạ thường, như thể một người có thể che chắn mọi sóng gió cho hai mẫu tử bọn họ.

Lục Huyền khẽ gật đầu, hắn lại trò chuyện với tiểu hài tử ấy vài câu, sau đó mới cất bước đi đến linh điền để kiểm tra sự phát triển của linh thực.

Trong linh điền, cả thanh tiến độ, trạng thái tức thời, lẫn sự xuất hiện của quầng sáng màu trắng sau khi linh thực thành thục, đều là thứ chỉ một mình Lục Huyền có thể nhìn ra được. Vì vậy hắn cũng không lo lắng Trương Tu Viễn có thể phát hiện ra sự khác thường bên trong linh điền của mình.