Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.net. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Hắn đi đến trước mặt Trình Huyền Đan, chắp tay hành lễ.

Lục Cửu Giáp và Diệp Lan không khỏi tò mò nhìn Cố An, Cố An vốn có ngũ quan tuấn tú, sau khi lớn lên lại được Long Kình Thần Nguyên công và Thần Mộc Thuần Dương công bồi dưỡng, khí chất của hắn xuất chúng, khiến hai người liên tưởng đến tu sĩ Thái Huyền môn mà mình từng gặp.

"An Nhi, hai người này là sư đệ sư muội của ngươi, ngươi dẫn bọn họ đi sắp xếp chỗ ở đi." Trình Huyền Đan nói xong câu này rồi rời đi.

An Nhi?

Cố An suýt nổi hết cả da gà da vịt nhưng hắn vẫn hành lễ với bóng lưng của Trình Huyền Đan.

Hắn quay sang nhìn Lục Cửu Giáp và Diệp Lan, hai người vội vàng hành lễ với hắn, thái độ rất cung kính, khiến hắn rất hài lòng.

Được!

Có lễ nghĩa hơn Lý Nhai với Mạnh Lãng, hồi trước hai người đó không có lễ nghĩa gì cả với Trương Xuân Thu.

Cố An đột nhiên có thiện cảm với sư đệ và sư muội, hắn bắt đầu tự giới thiệu, rồi để hai người cũng tự giới thiệu.

Lục Cửu Giáp da ngăm đen, quần áo rách rưới, trông giống như một tiểu tử nhà nông nhưng đôi mắt của hắn sáng ngời, có thần. Diệp Lan thân hình gầy gò, quần áo thì lại sang trọng, dung mạo chỉ có thể coi là khá.

"Đi thôi, sư huynh dẫn các ngươi đến chỗ ở trước." Cố An cười nói, thấy thái độ của hắn ôn hòa, hai người cũng không còn căng thẳng nữa.

Trên đường đi đến nơi ở của đệ tử, Diệp Lan không nhịn được tò mò hỏi về những đệ tử khác trong Dược cốc.

Cố An thành thật giới thiệu.

Sau đó, hắn gọi Mạnh Lãng và Tiểu Xuyên đến, để bốn người gặp mặt nhau.

Không giống như Trương Xuân Thu, Cố An thực sự muốn quản lý tốt mối quan hệ giữa những người đồng môn, dù sao hắn cũng là người muốn làm cốc chủ.

Việc Diệp Lan và Lục Cửu Giáp gia nhập khiến Cố An lại nhớ đến Chu Mặc Nhai và Tham Sân yêu quỷ.

Không được!

Phải giải quyết sớm, tránh để sư đệ, sư muội gặp nguy hiểm.

Cố An vừa mang theo tâm sự này, vừa bắt đầu dạy bảo sư đệ, sư muội cách làm việc.

Tối hôm đó.

Hắn đóng cửa phòng lại, lấy linh thạch của Sở Kinh Phong ra, đưa một luồng linh lực vào, linh thạch bắt đầu nóng lên.

Đây vẫn là lần đầu tiên Cố An sử dụng loại công nghệ tu tiên này, hắn cảm thấy rất mới lạ.

Vài hơi thở sau, bên trong truyền ra giọng nói của Sở Kinh Phong: "Ai?"

Chà, ngươi đã đưa loại linh thạch này cho bao nhiêu người rồi?

Cố An cố nhịn cảm giác muốn chửi thề, nói: "Tiền bối, ta là Cố An ở Dược cốc."

Sở Kinh Phong im lặng.

Cố An cảm thấy hơi ngượng ngùng, may mà Sở Kinh Phong nhanh chóng lên tiếng: "Ngươi có tin tức về Tham Sân yêu quỷ ư?"

"Có!"

Cố An nói một cách hùng hồn, rồi kể lại những gì hắn thấy và nghe.

Hắn vừa dứt lời, Sở Kinh Phong đã trầm giọng hỏi: "Thật sao?"

"Thật, tuyệt đối không nói dối, hắn cách Dược cốc chúng ta không xa, ta sợ hắn sẽ làm hại chúng ta." Cố An nghiêm túc nói.

"Được, chuyện này giao toàn quyền cho ta, ta sẽ đi ngoại môn tìm địa chỉ hang ổ của hắn, sẽ không làm phiền ngươi nữa."

"Đa tạ tiền bối thông cảm, nếu chuyện này giải quyết ổn thỏa, ta cũng mong tiền bối đừng nhắc đến ta, vãn bối tư chất bình thường, không muốn gây rắc rối, chỉ muốn bình an cả đời."

"Ừm, ta sẽ cân nhắc."

Sở Kinh Phong nói xong, liền cắt đứt liên lạc với linh thạch.

Cố An đặt linh thạch lên bàn, cẩn thận hồi tưởng lại quá trình giao tiếp của mình với Sở Kinh Phong, Chu Mặc Nhai, xác nhận xem có sơ hở nào không.

Thật phiền phức.

Hy vọng chuyện này có thể trôi qua suôn sẻ.

Ta chỉ muốn trồng trọt thôi mà.

Cố An thầm nghĩ, so với việc đánh đấm giết chóc, hắn thích cuộc sống trồng cây hái cỏ bình lặng hơn.

Sau khi báo tin cho Sở Kinh Phong, ngày nào Cố An cũng tuần tra, đồng thời để mắt đến sư đệ, sư muội, sợ bọn họ đi ra khỏi Dược cốc.

Liên tiếp ba ngày không có sóng gió.

Cho đến đêm ngày thứ tư, Cố An cảm nhận được dấu hiệu linh khí bạo động bên ngoài Dược cốc, mơ hồ còn có thể nghe thấy tiếng binh khí va vào nhau.

Đánh nhau rồi!

Hắn lặng lẽ đi ra ngoài, đi một mạch đến miệng sơn cốc, hắn muốn canh giữ ở đây, tránh để Tham Sân yêu quỷ hoặc kẻ xấu lẻn vào Dược cốc, tàn sát sư đệ, sư muội của hắn.

Trận chiến ở đằng xa rất ác liệt, khi Cố An đến miệng sơn cốc, mọi chuyện vẫn chưa kết thúc.

Núi non ở dọc đường quá nhiều, khiến Cố An chỉ có thể dùng thính lực nhạy bén của mình để phán đoán tình hình chiến sự.

Bỗng nhiên.

Cố An như cảm nhận được điều gì, đột ngột quay người, nhìn lại vào trong Dược cốc.

Ánh mắt hắn dừng ở một tòa các lầu, chỉ thấy Trình Huyền Đan đứng trước cửa sổ, nhìn hắn từ xa.

Ánh trăng trong vắt rọi xuống, trên tòa lầu các u ám, Trình Huyền Đan giống như ác quỷ, khiến Cố An thấy rợn tóc gáy.

Tệ rồi!

Bị hắn phát hiện rồi!