Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.net. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!


Vẻ mặt Tiêu Dao không chút thay đổi nhưng Báo Nanh Kiếm trong cơ thể nàng đã cười sằng sặc từ lâu.

“Nếu đạo hữu không có chuyện gì thì mời rời bước. Ta còn có chuyện phải làm.”

Nàng định đi vòng qua hắn thì thiếu niên lại mở miệng

“Dối trá, rõ ràng là khinh thường ta, vì sao còn tỏ vẻ thiện ý lấy cớ rời đi? Phải thì phải, không phải thì không phải. Quả nhiên sư phụ nói không sai, mấy đệ tử đại phái như bà lúc nào cũng mang theo mặt nạ mà sống, hôm nay cuối cùng ta cũng kiến thức qua. Ngoại trừ người dẫn đội còn là một nhân vật, thì đám còn lại cũng chỉ có thế. Tất cả đều là một đám đạo chích, không xứng cái danh đại phái đệ nhất đại lục Thái Cổ này.”

Nói xong câu này hắn cũng không quay đầu mà nhanh chóng rời đi. Từ đầu đến cuối, thiếu niên vẫn giữ nét mặt than, mà mỗi câu hắn nói đều thâm ảo khiến cho Tiêu Dao đến giờ vẫn không hiểu: Hắn rốt cuộc tìm mình có chuyện gì?

“Ha ha ha, cười chết ông đây! Bà bác!”

Báo Nanh Kiếm ôm bụng, cười nhạo nàng.

Tiêu Dao chỉ híp mắt, xách cổ nó lên lắc lắc, nhẹ giọng phun ra bốn chữ.

“Lão già im miệng.”

Nàng nhìn mảnh rừng nơi thiếu niên vừa rời đi lại nhìn ra phía Tây xa xa, khác với ánh lửa sáng ngời bên này, bên Khê Giản Cốc là một vùng đen tối lạnh như băng. Nhưng bất luận sắp xảy ra chuyện gì, chờ đợi nàng chỉ có một vận mệnh:

Sống, một vốn bốn lời! Bại, vĩnh viễn táng thân mảnh đất này.

Ngày hôm sau trời vẫn tờ mờ sáng, phần lớn các đệ tử đã sẵn sàng xuất phát.

Phương Ức Dao nhìn sắc trời, lại liếc mắt nhìn đệ tử nhà mình, lên tiếng:

“Các đệ tử nghe lệnh! Lần nhập cốc lịch lãm này diễn ra trong vòng bảy ngày, sau bảy ngày, tất cả tập hợp tại đây. Nếu lỡ thời gian, Khê Giản Cốc sẽ đóng lại, chỉ có thể chờ năm mươi năm sau mới mở ra, hy vọng các ngươi nhớ kĩ điều này. Lát nữa ta sẽ phát cho mỗi người các ngươi một danh sách vật phẩm, nếu có thể tìm được những vật này nộp lên môn phái, nhất định sẽ có trọng thưởng. Bởi vì không gian nơi vày không ổn định, cho nên sau khi vào cốc các ngươi sẽ bị phân tán ra các nơi, nếu may mắn sẽ phân đến chỗ an toàn, thậm chí là nơi có bảo vật, nhưng nếu xui xẻo mà nói, đụng phải khe rách không gian cũng không phải không có khả năng. Những điều này ta tin là các ngươi đã biết từ trước. Cuối cùng, để phòng ngừa vạn nhất, trong bảy ngày này ta và vài vị dẫn đội sẽ tạm thời đóng cốc. Nói đến đây thôi! Mở ra cấm chế, chuẩn bị nhập cốc!.”

Bảy người dẫn đội cùng đứng trước Khê Giản Cốc, mỗi người lấy từ trong túi trữ vật ra một khối lệnh bài, lẩm bẩm trong miệng. Một lát sau, bảy khối lệnh bài đồng thời phát ra bảy đạo bạch quang chói mắt, hội tụ về phía trước, sau đó lập tức lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được nhanh chóng mở ra động khẩu hình tròn, bên trong hỗn độn mơ hồ, khiến người ta không nhìn rõ.

Thấy cấm chế đã mở, Phương Ức Dao lên tiếng đầu tiên:

“Thông đạo đã mở! Đệ tử Tiên Vũ Môn tiến vào trước, lần lượt theo thứ tự!.”

Theo thứ tự, Tiêu Dao và Trương Phàm vừa đúng xếp cuối đội ngũ.

Trương Phàm nhìn động khẩu không biết thông tới đâu kia, dùng thần thức truyền âm nói:

“Sư tỷ đã hai lần Trúc Cơ, hẳn là đã từng tham gia lịch lãm Khê Giản Cốc. Không biết nơi này rốt cuộc dáng vẻ thế nào, liệu sư tỷ có thể cho ta biết một hai? Như vậy sư đệ có thể chuẩn bị cho tốt, miễn vướng tay vướng chân sư tỷ!.”

Nói ra thật xấu hổ, Tiêu Dao tu luyện đã gần chín trăm năm, nhưng trước khi vỡ Đan, đừng nói là lịch lãm Khê Giản Cốc mà ngay cả bên ngoài môn phái nàng cũng rất ít ra ngoài. Ngoại trừ lúc làm nhiệm vụ bắt buộc và Bách Nhân Bảng, thời gian còn lại nàng đều khổ tu trong môn phái, dưới sự che chở của sư phụ, không màng thế sự.

“Khiến sư đệ thất vọng rồi! Khê Giản Cố này, ta chưa từng tiến vào.”

Nếu không phải đúng lúc có việc đi ngang qua đây, Báo Nanh Kiếm cảm giác được có tiên khí dao động, rồi mạo hiểm định ra ý định nhập cốc thì cho dù trong cốc có nhiều bảo vật cũng không thể hấp dẫn một người không thể sử dụng linh thảo cũng không thể hấp thu linh khí như nàng.

Trong lòng Trương Phàm thầm kinh ngạc, nhưng bên ngoài cũng không tỏ vẻ gì. Hắn đã từng tìm hiểu về Tiêu Dao, vốn nghĩ trước đây nàng thanh danh vang xa, những kiểu lịch lãm như thế này hẳn tham gia không ít, cho nên mới mời nàng đồng hành. Không ngờ trước đây nàng chỉ là một chú chim non được sư môn bảo vệ chặt chẽ, vốn chưa từng lịch lãm hồng trần.

Hắn vốn cảm thấy vị sư tỷ này khác xa lời đồn bên ngoài. Bên ngoài nói nàng vô sỉ leo lên giường đại năng, là lô đỉnh khiến người ta khinh thường, bị thải bổ đến mức vỡ Kim Đan. Nhưng mấy ngày nay quan sát mới thấy, tuy rằng nàng đã không còn là xử nữ, nhưng khí sắc rất tốt, khí quanh thân cũng tràn đầy sức sống không hề có dấu hiệu bị người ta thải bổ. Theo lý thuyết, nàng đã từng kết đan một lần, nguyên thọ hẳn không còn dài mới đúng. Phải biết rằng đan dược gia tăng nguyên thọ, ngay cả đại năng Nguyên Anh cũng ra tay tranh cướp, không biết nàng ta làm thế nào lấy được.