Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.net. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!


Nghe nó nói vậy, Tiêu Dao cũng hiểu sự tình nghiêm trọng, vốn là trạng thái bình thường thì lấy tiên khí không quá khó, nhưng hiện nay thời kì đặc biệt, không thể trì hoãn.

Nàng xách Báo Nanh Kiếm lên, nói

“Đi, chúng ta hội hợp với Trương Phàm trước đã.”

Phi hành tầm thấp về phía Nam không đến trăm dặm, Tiêu Dao liền thấy một thần niệm dao động ẩn trong cây cối. Đồng thời Trương Phàm cũng ra khỏi bụi cây.

“Sư tỷ nhanh thật. Sư đệ đang định đi tìm sư tỷ, không ngờ sư tỷ đã tìm tới trước!.”

Tiêu Dao đi vào, phát hiện trên mặt đất có vết máu, liền ra vẻ tùy ý nói

“Ta tìm đệ cũng dễ thôi. Nơi này có vết máu, bốn phía còn có mùi máu tươi nhàn nhạt chưa tan, không biết sư đệ vừa gặp phải phiền toái gì?”

“Sư tỷ quả nhiên quan sát cẩn thận. Kỳ thật quanh đây cũng không có nguy hiểm gì lớn, chỉ là đệ vừa tới đã gặp một con yêu thú nhất giai đang kiếm ăn cho nên thuận tay xử lý một chút. Nhưng vừa rồi sư đệ tra xét một hồi, phát hiện chúng ta cách nội cốc tương đối xa, hơn nữa hình như nội cốc có dị động gì đó. Nếu muốn lấy bảo vật thì chúng ta phải nhanh chân lên.”

Quả nhiên kẻ này không đơn giản. Tin chắc kỳ ngộ của hắn không chỉ hai thứ kia. Báo Nanh Kiếm thân phận thế nào, có lẽ nó nói có chút khuếch đại nhưng cho dù nghèo túng thì cũng là một vị chân tiên thượng giới. Nó có thể cảm giác được dị thường, nhưng không ngờ kẻ này cũng phát hiện, cũng không rõ hắn biết được bao nhiêu, nhưng tuyệt đối không thể khinh thường. Nếu hắn và mình đều có cùng một mục tiêu

Trong lòng Tiêu Dao trăm chuyển ngàn hồi, nhưng trên mặt vẫn không tỏ vẻ gì, làm bộ không biết ngạc nhiên hỏi

“Nội cốc có dị động? Sao lại thế này, vì sao ta không cảm giác được chút gì?”

Trương Phàm tự tin thiên hạ này khó có tu sĩ Trúc Cơ kỳ nào thần thức hoàn mỹ ngang ngửa tu sĩ Kim Đan kỳ như hắn, huống hồ hắn còn người giúp đỡ, cho nên sẽ không hoài nghi Tiêu Dao đang giả bộ. Hắn đáp

“Cụ thể thế nào ta cũng không rõ. Vừa rồi dùng thần thức điều tra thì thấy linh khí gần nội cốc bạo ngược dị thường, tuy rằng linh khí nồng đậm hữu ích cho tu vi nhưng loại linh khí bạo ngược như vậy không thể thu nạp tĩnh tọa, nếu không sẽ nổ tan xác mà chết. Không biết vì sao một nơi vốn thích hợp tu luyện lại biến thành như vậy. Hiện tại, cứ qua nửa khắc linh khí sẽ bạo ngược thêm một phần.”

“Sư đệ quả nhiên kỳ tài, những thứ như vậy mà đệ cũng có thể cảm nhận được. May mà có sư đệ đồng hành, sư tỷ thật sự cảm thấy không bằng.”

Tiêu Dao cười híp hai mắt, giống như thở dài

“Nếu đã như vậy thì chúng ta mau đi thôi. Chỉ là”

Nàng cố ý kéo dài âm cuối, ánh mắt ra hiệu phía bên phải có trá, Trương Phàm trấn định gật đầu, tiếp lời

“Sư tỷ chậm đã. Đệ nghĩ chúng ta nên giải quyết việc này rồi mới đi.”

Lập tức hắn nói với bên phải của nàng

“Từ khi Trương mỗ vào cốc hai vị đạo hữu đã đi theo, không biết có mục đích gì? Mời ra đây nói chuyện.”

Nửa ngày bốn phía vẫn không chút động tĩnh, giống như hắn tự nói với không khí.

Trương Phàm cười lạnh một tiếng, sát ý lộ cả ra ngoài

“Nếu hai vị đạo hữu vẫn che che dấu dấu, chớ trách Trương mỗ không khách khí, mời hai vị hiện thân!.”

Đây là lần đầu tiên Tiêu Dao thấy một biểu cảm khác ngoài mặt than của hắn, cái này gọi là “cười”. Chỉ là hai khóe miệng khẽ nhếch khiến hắn nhìn qua càng thêm âm trầm không thể nắm bắt.

Sát ý sắc bén phối hợp với tiếng cười âm lãnh khiến hai người đang nấp trong bụi cây không thể không đi ra.

“Hai vị đồng môn chớ có hiểu lầm, hai người chúng ta chỉ trùng hợp ở chỗ này, không có ác ý gì cả. Tại hạ Trầm Đại Thành, bên cạnh ta là đệ tử Ma Môn Tông Trịnh Ưng.”

Người mở miệng là một lão giả tuổi khoảng hơn năm mươi, dáng người trung đẳng, mặc ngoại bào đệ tử Tiên Vũ Môn, tu vi Trúc Cơ kỳ tầng bảy, vẻ mặt cười cười xin lỗi nhưng lúc nói chuyện hai con ngươi luôn luôn xoay chuyển, khiến người ta cảm thấy dối trá.

Người còn lại tên Trịnh Ưng, mặc ngoại bào đệ tử Ma Môn Tông, cũng cảnh giới Trúc Cơ kỳ tầng bảy, trên mặt che một mảnh vải đen, chỉ lộ ra hai mắt âm trầm khiến người ta không thấy được tướng mạo, đứng ở bên cạnh lão giả không nói lời nào cũng không nhìn ai.

“Trùng hợp?” Trương Phàm tùy ý đánh giá hai người, lạnh lùng nói “ Từ khi tại hạ nhập cốc, hai vị đã đi theo, trùng hợp đến mức này thì đạo hữu cũng nên đưa ra một lời giải thích nhỉ?”

Lúc Trương Phàm nói chuyện, tuy rằng vẫn khách khí lạnh như băng nhưng sát khí quanh thân càng sâu hơn vừa nãy. Khiến trong lòng Trầm Đại Thành kêu khổ không ngừng, trước khi nhập môn phái lão ta và Trịnh Ưng đã là bằng hữu, từng tham gia lịch lãm Khê Giản Cốc vài lần, dựa vào thuật nín thở liễm khí đặc thù mà tập kích các tu sĩ lạc đội kiếm chút tiền tài.