Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.net. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

“Ầm!”

Một tiếng nổ thật lớn, vang vọng khắp Khê Giản Cốc, thậm chí ngay cả ngoại cốc cũng nghe được.

“Đó là tiếng gì vậy?”

Trầm Đại Thành đang đi đường bị tiếng nổ làm giật nảy mình, cảnh giác nhìn bốn phía..

“Có người đấu pháp, nhưng cách chúng ta rất xa. Không cần để ý!.”

Trương Phàm đi trước, đầu cũng không quay lại, đáp lời nhưng tốc độ phi hành chẳng hề chậm lại dù chỉ một chút.

Mà Tiêu Dao đi sau hắn thì hơi nhíu mày, không ngờ hơi thở gây ra tiếng nổ vô cùng lớn này lại là thiếu niên xuất hiện đêm đó. Rốt cuộc hắn có lai lịch gì?

Trầm Đại Thành nhìn chằm chằm Trương Phàm như nhìn quái vật, người này rõ ràng tu vi không bằng mình nhưng vì sao thần thức lại cường đại đến vậy? Vốn lão nghĩ nữ tu có tu vi cao hơn bọn họ mới khó chơi, không ngờ lại nhìn lầm.

Càng đi vào trong thần thức càng bị hạn chế, cũng không thể phi hành quá cao bởi khắp không trung trải đầy khe rách không gian. Đến đây, thần thức của lão chỉ có thể điều tra trong phạm vi hai mươi lý, mà hắn lại có thể tra xét xa đến vậy? Không phải hắn cố ý che giấu tu vi đấy chứ?

“Lão Ưng” Lão dùng thần thức truyền âm nói “Có lẽ lần này chúng ta tìm sai đối tượng rồi, giờ thu tay còn kịp!”

Trịnh Ưng bất lộ thanh sắc, trong lòng thầm khinh bỉ lão bạn già lúc nào cũng sợ trước sợ sau.

“Đã đến nước này chẳng lẽ lão còn muốn quay đầu? Chỉ là thần thức hơn người thường một chút thôi đã khiến lão nghi thần nghi quỷ nhát gan đến mức này? Có chênh lệch tu vi ở đó, cho dù thần thức có bao trùm toàn bộ Khê Giản Cốc thì thế nào? Còn không phải chỉ là một tên tiểu bối Trúc Cơ kỳ tầng năm? Lão sợ cái gì?!!”

“Không phải vậy! Ta đây là cẩn thận mà, chỉ sợ chìm thuyền trong mương!” Trầm Đại Thành biện giải cho bản thân, “Ngươi không thấy bộ mặt người chết của hắn sao? Nhìn qua sâu không lường được! Sớm biết trước thì ta đã không tham, cái gì mà đường vào nội cốc, hừ, ta và ngươi xông qua ba lượt nhưng đã lần nào thành công? Ta thấy chúng ta và bọn họ vẫn nên đường ai nấy đi sớm thì hơn, lát nữa lại tìm con mồi dễ đối phó hơn sau!.”

“ Hừ, quả nhiên lão chết vẫn không đổi tính, có chút gió thổi cỏ lay liền đổi ý, ta thấy hai người này không phải không có mục tiêu, tùy ý đi lung tung, dám chắc bọn chúng biết tung tích chí bảo. Nếu may mắn, không chừng xong vụ này chúng ta còn có cơ hội Kết Đan cũng không chừng! Nguy hiểm và kỳ ngộ luôn cùng tồn tại, nếu lão sợ thì cứ tự rời đi trước, còn ta ta tự nghĩ biện pháp.”

Nghe vậy Trầm Đại Thành tỉnh táo lại, vội nói

“Lão Ưng, đừng vậy mà! Chúng ta quen biết lâu như vậy rồi, ngươi không thể bỏ ta lại được, không phải ta chỉ nhắc nhở ngươi một chút thôi sao, cũng vì đám chúng ta cả, giờ ta không nói nhiều nữa, được chưa?”

Trịnh Ưng cười lạnh trong lòng, đúng là thứ tiểu nhân điển hình, cứ phải tạo chút áp lực mới chịu thỏa hiệp, cũng may lão sợ phiền phức thì sợ phiền phức, nhưng luận về đấu pháp lão còn mạnh hơn hắn một bậc, hơn nữa còn có thuật liễm khí độc môn, nếu không mình đã không làm bằng hữu với lão ta nhiều năm như vậy.

“Thế này đi...” Trịnh Ưng giả vờ rộng lượng đề nghị, “Nếu lão cảm thấy kẻ này khó đối phó thì đến lúc đó, ta đối phó hắn còn nữ tu kia thì giao cho lão, được không?”

“Chuyện này...” Trầm Đại Thành tỏ vẻ khó xử “Tuy rằng nữ tu kia nhìn có vẻ bình thường, nhưng tu vi so với hai chúng ta cao hơn nhiều!”

“Lão là đồ ngu sao?” Trịnh Ưng cười nhạt với lão “Ai bảo lão trực tiếp đấu với ả? Còn nhớ bộ xương khô kia không? Dụ nàng ta đến đó.”

Nghe vậy, tinh quang trong mắt Thẩm Đại Thành chợt lóe

“Ôi, sao ta lại không nghĩ tới nhỉ? Ở chỗ đó, cho dù nàng ta có pháp bảo trong tay hay mạnh mẽ như tu sĩ Kim Đan Kỳ thì cũng không tránh được kết cục thi cốt vô tồn!.”

Ngu ngốc! Trịnh Ưng mừng thầm trong lòng, tên tiểu tử kia nhiều nhất cũng chỉ có tu vi tầng năm, có thể tác quái đến đâu? Mà nữ tu kia chưa nói tu vi cao, mà từ đầu tới cuối đều mang vẻ mặt ôn hòa, không hề hiển lộ tài năng, che giấu sâu vô cùng, đây mới là đáng sợ nhất.

“Được rồi, trong lòng biết thì tốt. Từ giờ trở đi đừng truyền âm với ta, tránh cho bọn chúng nhìn ra manh mối.”

Hai người đều mang ý xấu, thì thầm qua lại ở phía sau, theo đạo lý nếu không phải tu sĩ Kim Đan kỳ thì không ai có thể nghe được bọn họ đang nói gì, nhưng Tiêu Dao ở phía trước lại nghe không sót một chữ.

“Quả nhiên hai tên này không có hảo tâm gì!” Báo Nanh Kiếm nhàm chán dụi dụi mắt “Cẩn thận bản đồ này có trá.”

Tiêu Dao thờ ơ thầm trả lời “ Kệ bọn chúng đi! Mấy tên tép riu cũng chẳng thể làm nên trò trống gì. Bản đồ này ta đã kiểm tra qua, không có vấn đề gì, trong đó sử dụng chữ cổ, hẳn là có nguồn gốc từ tu sĩ thượng cổ, phương hướng cũng giống với thần thức cảm giác của ta. Đương nhiên, nơi này tất có nguy hiểm nhưng so với tiên khí thì tính là gì!”

“Vậy sao cô không nhắc nhở tên tiểu tử Trương Phàm kia một câu?” Báo Nanh Kiếm lại hỏi lần nữa.

Tiêu Dao nhìn bóng dáng nam tử phía trước một cái.