Thông báo
Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành
https://tienvuc.net. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới
để có kết nối ổn định hơn nhé!
Tiêu Trần tới đây là để tìm kẻ tên là Tang Ca kia. Trong ký ức của tên mặc áo đen quán bar An Nghĩa chính là đại bản doanh của bọn chúng.
Tiêu Trần nhún vai một cái, một con bọ đen to bằng cỡ ngón tay cái bò ra từ người hắn rơi xuống đất.
Con trùng nhỏ đó bộ dạng quái dị có chút giống với bọ hung, nó có sáu chân, điểm đáng chú ý nhất là cặp cánh lớn của nó, tản mát ra từng tia hàn quang.
Con trùng nhỏ tung cánh lớn, kêu xèo xèo hai tiếng.
“Minh trùng.”
Tiêu Trần khẽ kêu lên một tiếng, tiếp theo con Minh trùng đầu tiên rơi xuống là con thứ hai, thứ ba.
Đến cuối cùng Minh trùng trên người Tiêu Trần rơi xuống giống như thủy triều màu đen vậy, chớp mắt đã phủ kín mắt đất xung quanh.
Tiêu Trần tùy tiện cầm một con lên nhìn nhìn, có chút thất vọng lắc lắc đầu.
Minh trùng là đặc sản của Minh bộ, mặc dù cũng không có sức chiến đấu gì nhưng đối với một số người có tu vi thấp mà nói, những con trùng này lại khủng bố giống như ác mộng vậy.
Hơn nữa Minh trùng thắng ở cái số lượng rất nhiều, từng có tu sĩ Minh bộ chỉ dựa vào sức của một người mà khống chế người của cả một quốc gia.
Minh trùng có thể xâm nhập vào làn da của người ta mà không bị phát hiện, sau đó vô thanh vô thức ẩn náu, chỉ đợi chủ nhân của Minh trùng hạ lệnh một cái liền có thể dồn người ta vào chỗ chết.
Hiện tại số Minh trùng này đều là do Tiêu Trần dùng tử khí huyễn hóa tạo thành, hắn bây giờ vẫn chưa có năng lực mở cửa U Minh triệu hồi Minh trùng chân chính.
Tiêu Trần ngẫm nghĩ, nhữn Minh trùng này mặc dù năng lực không so sánh được với Minh trùng chin chính, nhưng dùng để đối phó với người bình thường thì chăc chắn là không có vấn đề gì.
Tiêu Trần khẽ búng một cái, Minh trùng giống như thủy triều màu đen bò về phía quán bar An Nghĩa.
Đêm tối trở thành yểm hộ tốt nhất của Minh trùng, hơn nữa Minh trùng vốn cũng rất giỏi che dấu hành tung.
Bên trong quán bar An Nghĩa, trai thanh nữ tú lắc lư cơ thể theo tiếng nhạc ồn ào huyên náo tạo nên một cảnh tượng quần ma loạn vũ.
Một đạo nước lũ màu đen tiếp cận với tốc độ cực nhanh, không hề có ai phát giác ra, tất cả mọi người đều đang đắm chìm trong không gian của riêng mình.
Dòng lũ màu đen chia thành vô số những chi nhỏ phóng vào tất cả những người ở trong quán bar, chỉ trong vài nhịp thở trong cơ thể mỗi người đều đã mang theo một con Minh trùng, không có một ai may mắn thoát khỏi.
Tiêu Trần chậm dãi đi về phía cửa sau quán bar An Nghĩa.
Cửa sau quán bar An Nghĩa có hai người mặc đồ try Trang đang nhàn nhã đứng nói chuyện phiếm.
“Quạ Đen đã nghe qua chưa, nghe nói gần đây Tang Ca hình như là bắt quen được với một đại nhân vật ghê gớm lắm.”
“Nhân vật lớn? Ở thành phố này ngoại trừ Lưu Lão Bát ra thì Tang Ca là lớn nhất, đại ca của chúng ta ngày nào cũng đánh nhau sống chết với Lưu Lão Bát, mày đang đùa tao hay sao?”
“Thật mà, nghe người ta nói hình như là từ bên Yến Kinh tới.”
Tiêu Trần đi đến trước mặt hai kẻ đang nhàn nhãn nói chuyện kia, nhíu nhíu mày nói: “Hai người ai dẫn tôi đi gặp Tiểu Tang?”
“Tiểu Tang?”
Kẻ bị gọi là Quạ Đen kia sững người, lập tức phản ứng lại, bàn tay tát vào đầu Tiêu Trần quát: “Nhãi con, lông còn chưa mọc đủ mà lại dám tới đây gây chuyện.”
Tiểu Trần nhếch nhếch khóe miệng: “Bây giờ mấy tên lưu manh đều không có tố chất như vậy hay sao? Thời đại đúng là đang tụt hậu mà!”
Bàn tay giống như cái quạt của Quạ Đen đột nhiên dừng lại, cứ như vậy bất động ở trên không trung không nhúc nhích.
Tên còn lại thấy đồng bọn hành vi quái dị liền đưa tay ra kéo kéo Quạ Đen: “Quạ Đen mày làm gì thế? Thế nào mà lại bị một tên nhóc dọa sợ rồi?”
“Rầm.”
Thân thể của Quạ Đen thẳng tắp đổ xuống, tiếp theo một con trùng nhỏ màu đen phá vỡ da đầu của Quạ Đen chui ra.
Trong cái lỗ nhỏ màu đen trên đầu Quạ Đen, hỗn hợp óc cùng máu tươi ùng ục chảy ra ngoài.
“Tiểu tử mày đã làm cái gì.” Tên còn lại nhìn bộ dạng thê thảm của quạ đen hít vào một ngụm khí lạnh, nhưng cuộc sống quanh năm lưỡi dao nhuốm máu giúp cho hắn nhanh chóng phản ứng lại.
Tiêu Trần nhìn nhìn chỉ vào họng súng đen ngòm, cười giễu cợt nói: ‘Ở chỗ tao, mỗi người hẳn là đều có cơ hội làm lại một lần.”
“Dẫn tao đi gặp lão đại của tụi mày.’ Tiêu Trần tiếp tục nói.
“Pằng!”
Hỏa xà mang theo mùi thuốc súng gay mũi bắn ra.
“Đi chết đi.”
Tên mặc tây trang nhe răng cười bóp cò súng, nhưng chỉ một giây sau đó nụ cười của hắn đã cứng đờ trên mặt.
Tên mặc tây trang nhìn thấy hình ảnh thần kỳ nhất trên đời này, đương nhiên khả năng cũng là lần cuối cùng.
Viên đạn bắn ra ngay ngắn dừng lại cách phía trước người Tiêu Trần khoảng một mét cứ như là bị một bức tường vô hình nào đó ngăn trở vậy.