Thông báo
Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành
https://tienvuc.net. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới
để có kết nối ổn định hơn nhé!
Tiêu Trần chủ yếu chính là muốn tới nhìn cô gái thích đồ ăn vặt thích mình kia.
“A! Tiêu Trần.”
Tần Uyển Thanh đang giảng bài trên bục giảng đã phát hiện ra Tiêu Trần đứng ở hành lang, kinh ngạc vui mừng hô lên một tiếng.
Tiêu Trần đột nhiên mất tích không rõ nguyên nhân, đối với trường học mà nói đây không phải là chuyện nhỏ, là cậu cả của nhà giàu thành phố Minh Hải, nếu như xảy ra chuyện gì thì trong trường cũng không ai được yên.
“May vào đi.” Tần Uyển Thanh khoát khoát tay với Tiêu Trần.
Tiêu Trần nhíu nhíu mày nhìn chỗ ngồi của mình trước kia, chỗ đó đã bị người khác chiếm mất rồi.
Một tên công tử tóc nhuộm lòe loẹt xa lạ đang nói gì đó với Lạc Huyền Tư.
Tên công tử đó nói tới nỗi văng cả nước miếng ra, vô cùng đắc ý.
Lạc Huyền Tư dựa sát vào tường, đầu cúi thấp, dáng vẻ vô cùng kháng cự.
“Tiêu Trần kia, bởi vì em vắng mặt cho nên chỗ ngồi của em...”
Tiêu Trần nghiêng nghiêng liếc Tần Uyển Thanh một cái, trong lòng biết rõ những học sinh có tiền có quyền này, một giáo viên như cô cũng không chọc vào được.
Chỗ ngồi đoán chừng là do cái tên không có mắt kia tự chuyển tới, mục đích đương nhiên chính là Lạc Huyền Tư đáng yêu.
“Tiêu Trần, cô sắp xếp cho em một chỗ ngồi mới nhé.”
Tiêu Trần có chút không kiên nhẫn khoát khoát tay, “Vú em, ở một bên chơi đi.”
“Oa…”
Trong phòng học nhất loạt ồ lên, phải biết Tiêu Trần nổi tiếng là tính tình hiền lành, cậu dường như rất ít khi cự tuyệt yêu cầu của người khác chứ đừng nói là chính diện chống đối với giáo viên.
Đương nhiên hành vi rất không lễ phép của Tiêu Trần càng khiến cho Tần Uyển Thanh ngơ ngốc tại chỗ.
Trong đầu giống như bị sấm sét đánh cho rung động, giọng nói này cả đời này Tần Uyển Thanh cũng không quên được, còn cả bộ xương giống như ác ma kia nữa.
Tiêu Trần lắc lư đi về phía chỗ ngồi của mình, vậy nhưng tên công tử đang ngồi ở chỗ của Tiêu Trần lại dường như không phát hiện ra Tiêu Trần vậy, cũng không thèm ngẩng đầu lên nhìn mà tiếp tục nói chuyện với Lạc Huyền Tư.
Mọi người đều là vẻ mặt đợi xem kịch hay, Trương Nhược Phi kia là hôm trước vừa mới được chuyển tới đây, nghe nói cha hắn là một quan chức.
Trương Nhược Phi vừa tới dường như liền nhìn trúng Lạc Huyền Tư, cả ngày mặt dày quấn lấy cô.
Một người là phú nhị đại, một người là quan nhị đại, nếu thực sự gây nhau thì có kịch hay để xem rồi.
“Huyền Tư, tan học chúng ta đi xem phim được không.”
“Huyền Tư, tôi nhờ bạn từ nước ngoài mang về vài thứ, ngày mai sẽ tặng cho cậu.”
Trương Nhược Phi sớm đã nhìn thấy Tiêu Trần, nhưng người đã quen cao ngạo như hắn ngay cả đầu cũng chẳng buồn ngẩng lên nhìn.
Hơn nữa hắn còn nghe nói, cô gái mà mình nhìn trúng này đã có người mình thích, đây là chuyện mà mọi người trong lớp này trong lòng đều biết, chỉ là không có ai nói rõ ra mà thôi.
Trương Nhạc Phi thấy phản ứng của đám người liền đoán, cái tên Tiêu Trần này chính là người mà Lạc Huyền Tư thích.
Trương Nhược Phi cười lạnh một tiếng, tục ngữ nói rất đúng, dân không đấu với quan, Tiêu Trần mày nhà có nhiều tiền hơn đi chăng nữa thì đã làm sao.
Lạc Huyền Tư cũng đã nhìn thấy Tiêu Trần, trong ánh mắt lóe lên một tia sáng khác thường, sau đó lại lập tức đỏ mặt cúi thấp đầu xuống.
Tiêu Trần cười không nổi, tiểu cô nương này vẫn còn xấu hổ như thế.
Thấy Lạc Huyền Tư phản ứng như vậy, Trương Nhược Phi nghiến răng nghiến lợi.
Hai ngày nay ân cần lịch sự nhưng Lạc Huyền Tư vẫn luôn cúi đầu dựa sát vào tường không nói chuyện với mình, giống như là tránh ôn thần vậy, cái tên Tiêu Trần này vừa xuất hiện lại liền mang bộ dáng thẹn thùng.
Tiêu Trần đến trước chỗ ngồi của mình, quay về phía Trương Nhược Phi nguýt nguýt, kẻ ngốc cũng nhìn ra được đây là muốn bảo Trương Nhược Phi tránh sang một bên.
Thấy hành động của Tiêu Trần, Trương Nhược Phi liền cảm thấy máu xông lên não, lớn chừng này nhưng cũng chưa có ai dám làm như thế với mình.
Trước kia những kẻ cũng gọi là có tiền kia, nhìn thấy mình có ai mà không phải cung cung kính kính.
Trương Nhược Phi mặt lạnh như bang nói: “Mày là Tiêu Trần phải không.”
“Bốp.”
Trương Nhược Phi còn chưa nói xong cả người đã bay ra ngoài rồi.
Mọi người vẻ mặt ngây ra nhìn cánh tay Tiêu Trần đang giơ lên, “Mặt hàng này trở nên khỏe như vậy từ khi nào thế? Đây còn là cái tên Tiêu Trần hiền lành ngoan ngoãn kia sao?”
Nhìn Trương Nhược Phi bị bay ngược ra ngoài, mọi người đều không tự chủ mà vuốt vuốt mặt mình, tên này cũng thật độc ác, người đều bị quạt bay đi rồi.
Tiêu Trần trợn mắt, thổi thổi tay, “Da cũng thật dày.”
Trương Nhược Phi ôm mặt đứng lên, có thể là đầu óc có chút choáng váng, xoay vài vòng tại chỗ mới tìm được phương hướng của Tiêu Trần.
Hai mắt Trương Nhược Phi đỏ rực, giận dữ hét lên: “Đồ khốn kiếp, tao sẽ nói với bố tao...”
“Bốp”
Trương Nhược Phi lại bay ra ngoài, thử cố đứng lên lần nữa nhưng giãy dụa dưới đất mấy lần cũng không thành công.