Thông báo
Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành
https://tienvuc.net. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới
để có kết nối ổn định hơn nhé!
So sánh với xuyên không đến nhà tù số 18 mà nói, Khánh Trần cảm giác đêm nay mới giống như là một nguy cơ thật sự.
Hắn không có cách nào xác định đối phương là ai, có ý đồ gì.
Mà đối phương chỉ là nổi lên lòng nghi ngờ đối với mình, liền bắt đầu theo dõi, loại cảm giác này quá không tốt.
Bản thân mình dường như từ trong mái ấm trường học, một mình xông vào thế giới dã thú hoành hành thật sự.
Lại có thể, đây mới là tướng mạo sẵn có của thế giới này.
Bóng đêm sâu đậm, Khánh Trần đi dưới hàng cây xanh hóa, dựa vào hàng cây ngô đồng cao to hai bên đường để che giấu hành tung.
Loại cảm giác khẩn trương kích thích adrenalin, trái tim kinh hoàng, kéo dài đến khi hắn rời đi rất xa mới rốt cục tan biến.
Trở lại nơi ở tại đường Hành Thự, Khánh Trần thậm chí còn ngồi nửa giờ trong bóng râm, cho đến khi xác định không có người theo sau mới quyết định về nhà.
Lúc này nhiệt độ không khí cuối thu dần thấp, nhưng sau lưng áo của hắn cũng đã ướt đẫm.
Khánh Trần vừa đi vừa mở điện thoại di động tìm kiếm streamer trò chơi Hà Tiểu Tiểu, muốn nhìn xem đối phương có làm hướng dẫn mới hay không.
Thế nhưng, Hà Tiểu Tiểu nói muốn đêm nay lại làm một giới thiệu chung của 'Thế giới bên trong', lại biến mất.
Fan hâm mộ hỏi tại bình luận khu vì sao còn chưa phát sóng, nhưng Hà Tiểu Tiểu không có đáp lại.
Vị streamer này có thể cũng bị tổ chức thần bí mang đi hay không? Toàn quốc có bao nhiêu tổ chức thần bí như vậy?
Khánh Trần không cách nào xác định.
Đột nhiên, ngoài tiểu khu vang lên tiếng còi cảnh sát, xe cảnh sát một đường chạy vào trong tiểu khu.
Khánh Trần cau mày theo sau, xe cảnh sát vừa vặn liền dừng ở hành lang cửa nhà hắn, lầu hai còn truyền đến tiếng khóc của phụ nữ, cùng với tiếng kêu thảm thiết của đàn ông.
Hàng xóm láng giềng lúc này tất cả đều đã đi ra, hàng xóm xung quanh đang tập trung dưới lầu, Khánh Trần trốn trong đám người yên lặng nhìn.
"Đây là sao vậy? Xảy ra chuyện gì?" Có một ông già nghi hoặc nói.
"Ở cái nhà đó không phải có một thằng đàn ông bình thường hay đánh vợ sao, " Một bà thím ôm đứa nhỏ, một bên lắc lư một bên nói: "Bà vợ của nhà đó trước đây đều bị đánh vào bệnh viện, kết quả thằng đó vẫn không đổi tính. Sau lại bả muốn ly hôn, lại bị thằng đó đánh, thằng đó còn nói dám ly hôn liền giết cả nhà bà kia."
"Vậy ngày hôm nay là?" Có người nghi hoặc nói: "Không phải là thằng đó đánh vợ đến xảy ra chuyện chứ? Nhưng vì sao tôi nghe hình như là thằng đó gặp chuyện vậy."
"Thật đúng là để ông nói đúng, " Bà thím nói: "tôi vừa rồi muốn đi tới cản, kết quả phát hiện lần này là bà vợ đánh thằng kia."
"Cái gì?" Có người giật mình.
"Thằng đó đêm nay uống nhiều về nhà lại muốn đánh vợ, kết quả mấy người đoán xem thế nào, ngày hôm nay đều nghe nói chuyện của rất nhiều người xuyên không, vợ của nó hình như cũng là xuyên không trở về, " Bà thím tiếp tục nói: "Bà vợ ngay từ đầu vẫn là chịu đòn, không dám đánh lại, nhưng sau đó có thể là bị đánh đến sụp đổ tinh thần, cho nên vung tay bẻ gãy chân của thằng chồng. Chính là tội nghiệp cho con bé con trong nhà này, mới bấy nhiêu đó tuổi đã phải gặp cái tội này."
Khánh Trần nghe đến đó rốt cục yên lòng, nói thật hắn không một chút đồng tình người đàn ông kia, thậm chí có chút muốn cười.
Trên đời này còn có chuyện gì uất ức hơn là vợ bị chồng bạo hành?
Đánh không lại.
Gia đình ba người này ở trên lầu hắn, trong thời gian hai năm, bình thường buổi tối tự học về nhà hắn nhìn thấy người phụ nữ ôm con gái ngồi khóc dưới lầu.
Người phụ nữ đã hơn ba mươi, bề ngoài nhìn cũng tạm được, chồng của cô ta chính là luôn cảm thấy rằng cô ta có người ở bên ngoài, cho nên say rượu đánh cô ta.
Sau đó Khánh Trần từ trong miệng hàng xóm biết được, thằng đàn ông kia chỉ cần thấy vợ của mình nói chuyện với người đàn ông khác, sẽ về nhà đánh vợ.
Hiện tại bị đánh phế, cũng đúng là đáng đời.
Lúc này, cảnh sát đã lên lầu lấy lời khai, còn thằng chồng thì được nâng lên xe cứu thương.
Khánh Trần nhìn thoáng qua, hai cánh tay của đối phương đều bị uốn lượn bất quy tắc, rõ ràng đã gãy xương.
Theo xe cứu thương rời đi, cảnh sát phất tay ý bảo mọi người tản đi.
Khánh Trần chuẩn bị về nhà, kết quả mới vừa vào hành lang liền thấy cô bé ủy khuất ngồi trước cửa nhà của mình.
"Anh, mẹ em vừa rồi bảo em đi đến nhà anh, nhưng em gõ cửa, anh không ở nhà, " Cô bé nức nở nói.
Cô bé tên là Lý Đồng Vân, đến nhà Khánh Trần tránh né cũng không phải lần đầu tiên.
Khánh Trần không phải người thích xen vào việc của người khác, nhưng có một lần hai vợ chồng trên lầu cãi nhau, cô bé liền ngồi khóc một mình trong hành lang.
Khi đó Khánh Trần vừa đi tự học buổi tối về, khi hắn chuẩn bị đi qua cô bé, thằng đàn ông trên lầu đi ra tìm, cô bé liền hỏi Khánh Trần, có thể đến nhà Khánh Trần trốn một chút hay không.
Cuối cùng Khánh Trần vẫn là đồng ý.
Buổi tối ngày đó, hắn làm cơm rang nước tương cho cô bé, còn dùng điện thoại di động mở phim hoạt hình cho cô bé.
Cho đến khi mọi chuyện yên ổn, mới đưa cô bé về nhà.
Sau này người phụ nữ trên lầu cũng biết việc này, khi có cãi nhau liền bảo cô bé đến nhà Khánh Trần.
Người phụ nữ đã từng có chút ngượng ngùng, nói quần áo bẩn của Khánh Trần có thể đưa lên lầu cho cô ta giặt, nhưng Khánh Trần lo lắng thằng đàn ông trên lầu tìm hắn gây phiền phức, liền không có đáp lại.
Lúc này, Khánh Trần sờ sờ đầu của cô bé: "Ăn cơm chưa?"
"Ăn chút bánh bích quy, nhưng vẫn có chút đói, " Cô bé Lý Đồng Vân rụt rè nói.
"Đi thôi, anh cũng chưa ăn cơm, anh làm cơm rang cho em, " Khánh Trần trước đó chuẩn bị vật tư đã dùng hết tiền để dành, bất quá hắn tuy rằng không có tiền, nhưng đồ gia vị trong nhà và gạo lại có nhiều: "Đợi lát nữa em ăn no, phỏng chừng mẹ em bên kia cũng không có việc gì, không phải sợ, sau đó cha em sẽ không đánh lại mẹ em."
"Vậy em còn có thể đi nhà của anh không?" Lý Đồng Vân đột nhiên hỏi.
"Đương nhiên "
Khánh Trần đang muốn nói lại đột nhiên biến sắc, hắn cấp tốc móc ra chìa khóa mở cửa, đem Lý Đồng Vân kéo vào.
Lý Đồng Vân vẻ mặt mê man nhìn Khánh Trần: "Anh, làm sao vậy?"
Chỉ thấy hắn cấp tốc đem rèm cửa sổ phòng ngủ kéo xuống, sau đó xuyên qua một cái khe nhìn ra ngoài.
"Không có việc gì, trước tiên đừng nói chuyện, " Khánh Trần nói.
Khi đang nói chuyện, một chiếc xe việt dã chạy tới bên ngoài hành lang.
Rõ ràng là chiếc xe hắn nhìn thấy tại hoa viên trung tâm Ngân Nhuận đêm nay!
Đối phương đại khái là nghe nói nơi này có người xuyên không xuất hiện, cho nên chạy tới.
Khánh Trần tim đập nhanh, hắn không nghĩ đối phương phản ứng cấp tốc như vậy.
Lúc này, hai người trẻ tuổi nhảy xuống từ trên xe, một người mặc áo màu đen, một người mặc áo khoác màu xám.
Cũng rõ ràng là hai người theo dõi Khánh Trần.
Tim của Khánh Trần bắt đầu đập nhanh hơn, hắn nghĩ thầm cái này có tính là oan gia ngõ hẹp không?
Sau một giây, người nam trẻ tuổi áo đen nhìn về hướng cửa sổ nhà hắn, Khánh Trần lập tức đứng dậy trốn về phía sau.
"Làm sao vậy, " Người kia hỏi.
Người nam trẻ tuổi áo đen cười nói: "Không có việc gì, vô tình nhìn thôi, dù sao vẫn cảm giác có người quan sát tôi, nhưng hẳn là nhiều lo lắng. Đi thôi, lên lầu làm chính sự."
Khánh Trần có chút lo lắng người phụ nữ trên lầu.
Chính xác mà nói, hắn lo lắng người phụ nữ trên lầu nếu như bị mang đi, vậy cô bé Lý Đồng Vân sẽ rất thảm.
Cha bị đánh vào bệnh viện, mẹ còn bị tổ chức thần bí mang đi, sau đó làm sao bây giờ?
Mười phút qua đi, không đợi Khánh Trần suy nghĩ làm sao bây giờ, hai người trẻ tuổi đã xuống lầu.
Chỉ thấy đối phương thẳng thắn lên xe rời đi, nhưng căn bản không có dẫn mẹ của Lý Đồng Vân mang đi.
Tình huống gì? Khánh Trần đều có chút không hiểu, lẽ nào đối phương không phải muốn bắt tất cả người xuyên không sao?
Chậm rãi, xe cảnh sát cũng đi, ngoài cửa nhà mình vang lên tiếng đập cửa.
Khánh Trần đi mở cửa, nhìn thấy mẹ của Lý Đồng Vân đứng ở ngoài cửa, tóc mất trật tự, khóe miệng bị trầy, trên mặt còn có vết máu.
Người phụ nữ tựa như cũng ý thức được hình tượng của mình có chút không tốt, liền nhanh chóng đem tóc mất trật tự vén ra sau tai.
Cô ta nhẹ giọng nói với Khánh Trần: "Xin lỗi lại làm phiền em."