Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.net. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

 

Tính toán xem chừng đám người Ngự Thú Phong đã rời đi, Tần Vũ lại dạo bước trở về quảng trường Phong Diệp.

Không có ngoài ý muốn, trên nền quảng trường đã nhiều thêm không ít vật bài tiết của linh thú, số lượng lần này nhiều hơn so với trước đó rất nhiều.

Hẳn là hành động của Lý Chính Thông hôm qua đã chọc giận bọn họ, bị bọn họ trả thù.

Tần Vũ thầm mắng một câu trong lòng, đi nhanh đến bên cạnh Lý Chính Thông.

"Bọn họ có nói gì không?"

"Bọn họ chỉ hỏi tại sao những cái cây này không còn lá cây, cái khác ngược lại là không nói gì."

Tần Vũ gật đầu, "Được rồi, tiếp tục làm việc đi!"

"Đợi buổi tối làm xong việc, chúng ta đi câu mấy con cá nướng ăn!"

Lý Chính Thông nghe xong cũng rất vui vẻ, mấy ngày nay hắn đều dựa vào tích cốc đan sống qua ngày, đối với mỹ thực cũng là cực kỳ hoài niệm.

Hai người làm việc nhanh hơn so với một người rất nhiều.

Cả hai bận rộn một hồi, rất nhanh đã xử lý xong rác thải.

Tần Vũ phủi phủi quần áo, nói với Lý Chính Thông: "Ngươi thu thập cái đống lá cây nát này thêm chút đi, ta tùy tiện đi dạo một chút."

"Tốt!"

Tần Vũ dạo bước theo con đường chúng đệ tử Ngự Thú Phong đi qua.

Những linh thú kia không thể nào không xả trên đường đi mà chỉ xả ở trên quảng trường được.

Có điều Tần Vũ phát hiện, những linh thú kia sẽ không tùy ý đại tiểu tiện trên một vài con đường lớn, bởi vì những con đường lớn này không có đệ tử tạp dịch dọn dẹp.

Điều này cũng có nghĩa là, những con linh thú này là có thể khống chế bản thân.

Bọn chúng đến trên quảng trường mới xả, chính là cố ý coi quảng trường thành nhà vệ sinh.

Mà đám đệ tử tạp dịch bọn họ chính là quan hót phân của bọn chúng.

Đây mới là điều đáng hận nhất của đệ tử ngoại môn Ngự Thú Phong.

Tần Vũ phỏng đoán, những linh thú này không thể nào chỉ nhằm vào bọn họ, những nơi khác có đệ tử tạp dịch phụ trách hẳn là cũng đều bị trở thành nhà cầu.

Không ngoài dự đoán, rất nhanh Tần Vũ đã gặp phải đệ tử tạp dịch bị hại đầu tiên.

Người này gọi là Tiểu Trí, cũng là đệ tử tạp dịch năm nay vừa mới tiến vào tông môn.

Tần Vũ không quen biết hắn ta, nhưng hắn ta lại nhận ra Tần Vũ.

Đơn giản trò chuyện đôi câu, Tiểu Trí liền bắt đầu khóc lóc kể lể vấn đề linh thú của Ngự Thú Phong với Tần Vũ.

Tiểu Trí cũng đã ra mặt phản kháng một chút, kết quả bị đệ tử Ngự Thú Phong tức giận mắng một trận.

Chỉ là Tiểu Trí cũng không có bị đánh, xem ra chỉ có cực thiểu số kẻ xui xẻo mới bị đánh mà thôi.

Tần Vũ suy đoán, có thể chúng đệ tử Ngự Thú Phong vừa bị Tiểu Trí làm phiền, sau đó đi đến quảng trường Phong Diệp, lại gặp Lý Chính Thông.

Dưới tâm tình bực bội, mới cho Lý Chính Thông một cái tát.

Lặng lẽ ghi nhớ tình huống bên này, Tần Vũ lại tiếp tục đi tới phía trước.

Qua thời gian không tới nửa giờ, Tần Vũ đã gặp được năm sáu đệ tử tạp dịch gặp phải cùng một vấn đề.

Nhiều người lực lượng lớn!

Càng nhiều người có thù với Ngự Thú Phong càng tốt.

Tần Vũ muốn đoàn kết mọi người lại với nhau, cùng nhau đối kháng đệ tử Ngự Thú Phong.

Nhưng Tần Vũ trong thời gian ngắn lại không nghĩ ra nên làm như thế nào, cho dù bọn họ có nhiều người hơn nữa, thì ở trước mặt đệ tử ngoại môn Ngự Thú Phong người ta cũng chỉ là chuyện đánh thêm mấy quyền.

Lực lượng của bọn họ quá yếu.

Cùng nhau đi tìm tông môn phản ánh vấn đề này?

Tần Vũ cho rằng không có bao nhiêu hy vọng.

Trước tiên không nói bọn họ căn bản không biết đi tìm ai phản ánh, cho dù phản ánh thì lại có thể thế nào?

Trong mắt tông môn, đệ tử tạp dịch bọn họ chính là một nhân viên lao động, làm nhiều chút làm ít chút cũng không có ai để ý.

Cũng không phải tông môn máu lạnh, mà là linh căn hạ phẩm vốn không có bao nhiêu hy vọng tu tiên.

Tông môn chẳng những chiêu thu bọn họ, còn cung cấp công pháp tu luyện cao cấp nhất, cung cấp hoàn cảnh tu tiên lý tưởng nhất cho bọn họ, cũng bảo vệ thân thể, tài sản của bọn họ an toàn, làm thêm chút việc không phải là đương nhiên sao?

Không muốn làm việc, tông môn chiêu nhận ngươi làm gì?

Cho nên, muốn giải quyết vấn đề này, không thể dựa vào tông môn, chỉ có thể dựa vào bản thân.

'Thế nhưng chỉ bằng vào mấy tên đệ tử tạp dịch chúng ta, lực lượng vẫn là quá bạc nhược.'

'Không biết trong tông môn có người nào không vừa mắt Ngự Thú Phong hay không?'

'Vẫn nên dành thời gian đi hỏi thăm một chút.'

Tần Vũ tản bộ xong, về đến quảng trường Phong Diệp.

Đám linh thú của Ngự Thú Phong đã đi qua, lại để lại hỗn loạn đầy mặt đất.

Tần Vũ cùng Lý Chính Thông nhanh chóng quét dọn một phen, hoàn tất công việc trước khi nhân viên kiểm tra đến.

"Ngươi ở đây chờ nhân viên kiểm tra, ta đi chợ phiên dạo một vòng, chờ sau khi kiểm tra xong ngươi tới chợ tìm ta."

"Tốt, Vũ ca!

Tần Vũ vội vàng rời đi, xem bản đồ đi hơn nửa tiếng mới đi đến chợ phiên của tông môn.

So với quảng trường Phong Diệp vắng vẻ, nơi này quả thực là vô cùng náo nhiệt.

Các loại cửa hàng san sát, tiệm cơm, quán trà, tửu lâu, bán linh dược, bán linh sủng, bán vũ khí, bán công pháp, cái gì cần có đều có.

Khiến Tần Vũ mở rộng tầm mắt là, một vài cửa hàng trong đó lại là chuỗi thương hiệu của ngoại tông.

Ví dụ như tiệm vũ khí dưới cờ Vọng Thiết Tông, cửa hàng linh sủng thuộc môn hạ Hoàn Yêu Các, cửa hàng linh dược do Vạn Diệp Cốc mở.

Ba nhà tông môn này đều là kẻ nổi bật trong lĩnh vực của riêng mình.

Huyền Thiên Tông là có Luyện Khí Phong, Ngự Thú Phong cùng Luyện Đan Phong, linh khí, đan dược, linh sủng đều là sản phẩm chủ yếu và nguồn thu nhập của những Phong này, để những cửa hàng này tiến vào tông môn nhất định sẽ tạo thành đả kích đối với sản nghiệp bản thổ.

Nhưng những cửa hàng này không chỉ mở ở nơi này, còn có thể lăn lộn đến phong sinh thủy khởi, điều này đủ thể hiện rõ Huyền Thiên Tông đại khí.

Khí độ này, không hổ là đại tông môn đệ nhất Lương Quốc.

Trong chợ phiên trên cơ bản đã bao hàm tất cả các chi nhánh tông môn, Tần Vũ đi một vòng lớn, khổ sở tìm kiếm rất lâu, duy chỉ không tìm được chi nhánh của Hợp Hoan Tông.

'Xem ra Huyền Thiên Tông vẫn là quá phong kiến, chẳng bao dung chút nào!'

Đối với những cửa hàng xa hoa này, Tần Vũ cũng chỉ có phần nhìn ngắm mà thôi.

Ở bên trong, cho dù là một chén rượu, một ly trà, cũng đều là linh thạch hoặc điểm cống hiến khởi bước.

Trừ phi Tần Vũ bán thanh kiếm mà nhị trưởng lão tặng vào thời điểm nhập môn kia đi, nếu không dù có bán đi Lý Chính Thông, cũng không đổi được một ly trà.

Hiện tại trên tay Tần Vũ còn có chút tiền đồng và bạc vụn.

Chỉ có thể đi dạo chỗ các đệ tử bày quán ven đường.

Chủng loại thương phẩm ở quán ven đường nhiều hơn so với trong cửa hàng, có điều phẩm chất kém hơn trong cửa hàng một chút.

Tần Vũ đi đến trước quầy hàng của một đệ tử Luyện Đan Phong.

"Vị sư huynh này, xin hỏi có đan dược gia tăng tốc độ tu luyện hay không."

"Tất nhiên là có, luyện khí đan, tám điểm cống hiến hoặc là tám khối linh thạch hạ phẩm một viên; hoạt khí tán, năm điểm cống hiến hoặc năm linh thạch một bao..."

Liền một mạch kể ra mấy loại, tất cả đều yêu cầu điểm cống hiến hoặc là linh thạch mua sắm.

'Mua không nổi!'

Tần Vũ cười ha hả, tranh thủ thời gian chạy đi.

Nghe ngóng một vòng, phàm là vật có liên quan đến tu tiên, Tần Vũ đều không thể mua nổi.

Bạc, tiền đồng, các loại tiền tệ tại thế gian chỉ có thể mua một chút đồ dùng hàng ngày hoặc là món ăn bình dân của thế gian.

Một xâu kẹo hồ lô cần ba đồng tiền, một cái xúc xích nướng cần ba đồng tiền, một phần gà rán năm đồng tiền...

'Đồ ở nơi này quá đắt.' Tần Vũ thầm phàn nàn.

Tại trong trấn nhỏ hai đồng tiền là có thể ăn được bánh thịt heo mùi thơm nức mũi, uống chén tào phớ nóng hổi.

Ở đây thì ngay cả một xâu kẹo hồ lô cũng mua không nổi.

Những sư huynh bán các loại đồ ăn vặt này cơ bản đều là đệ tử tạp dịch đã làm việc đủ thời hạn, chuẩn bị lui khỏi tông môn trở về quê hương.

Trước khi về nhà kiếm thêm chút bạc, tích lũy một chút vốn liếng.

Cho nên giá cả cũng đắt hơn so với bên ngoài không ít.

Phàn nàn về phàn nàn, nên tiêu tiền cũng là phải tiêu.

Tần Vũ mua hai cái xúc xích nướng, hai cái bánh bao lớn, hai phần xương sườn chiên...

Kẹo hồ lô Tần Vũ ngược lại là không có mua, bởi vì hắn chỉ ăn kẹo hồ lô dẹp.

Hung hăng cắn một cái bánh bao lớn, lại cắn một miếng xương sườn chiên, chuyện này đối với Tần Vũ đã một tuần không ăn chút chất béo nào mà nói, quả thực chính là mỹ vị nhân gian.

Bánh bao nhân thịt béo thơm ngập miệng, xương sườn ngoài giòn trong mềm, xúc xích nướng vỏ sém xốp giòn, nuốt xuống miếng này, Tần Vũ đều sắp khóc.

Trước đó là những ngày tháng gian khổ thế nào!

Thời khắc mấu chốt, vẫn phải dựa vào thực phẩm dầu chiên!

Nhìn chợ phiên vô cùng náo nhiệt, Tần Vũ cứ luôn cảm thấy thiêu thiếu cái gì.

'Một nơi náo nhiệt như vậy, sao có thể thiếu đậu phụ thối chứ?'

Đáng tiếc thế giới này không có mỹ thực như là đậu phụ thối, cho nên làm cho Tần Vũ cảm thấy trên chợ phiên này vẫn thiếu đi một chút hương vị quen thuộc.

'Chờ sau này thiếu tiền, ta cũng sẽ đến nơi này bán đậu phụ thối, dùng đậu phụ thối tổ truyền của ta chinh phục tất cả mọi người trong Huyền Thiên Tông!'