Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.net. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Lại chờ ước chừng ba khắc đồng hồ, cửa mở, Vương quản sự đi ra, thấy Ngô Đào liền khẽ giật mình, nghiêm nghị nói:

"Ngươi là thợ mỏ khu nào, sáng sớm không đi xuống mỏ, đến chỗ ta làm gì? Không hoàn thành nhiệm vụ có thể bị trừ linh thạch."

"Quản sự đại nhân, ta là Ngô Đào, thợ mỏ khu ba, ba ngày trước ở trong động mỏ gặp tà, lúc đó ta đã trình báo tới quản sự đại nhân, hôm nay đi đến là muốn hỏi, kết quả trình báo xuống đến hay chưa?"

Ngô Đào liền vội vàng cúi đầu, mặt gạt ra một nụ cười nịnh nọt, giải thích cặn kẽ nói.

Vương quản sự mặc áo gấm hoa phục, dáng người mập mạp, nghe giải thích xong, sắc mặt mới thu hồi nghiêm khắc, liếc Ngô Đào một cái:

"Hóa ra là ngươi, tới đây."

Ngô Đào lập tức đuổi theo Vương quản sự, đi đến địa điểm ngày khác thường làm việc, Vương quản sự đưa qua một trang giấy, Ngô Đào tiếp qua, nhìn vào một cái, trong lòng rất nổi giận, cái này lại là một phần khế ước bình thường tự nguyện rời đi quặng mỏ.

Ngô Đào áp chế tức giận trong lòng, một dạng giống cháu trai cười nhìn Vương quản sự, miễn cưỡng nói:

"Quản sự đại nhân, ngài có phải cầm nhầm rồi hay không? Ta xuống mỏ trúng tà, trình báo tai nạn lao động. . ."

Mặt Vương quản sự không biểu tình đánh gãy lời Ngô Đào:

"Ngô Đào, ta cũng không cầm nhầm, ngươi hiện tại trúng tà, đã không thể xuống mỏ, rời đi quặng mỏ là lựa chọn tốt nhất của ngươi. Ký phần khế ước tự nguyện này, ngươi có thể có được linh thạch nửa tháng."

"Còn trình báo tai nạn lao động của ngươi, Thứ Vụ Đường của Thanh Linh Tông chưa trả lời xuống. Cái này là ta dùng lập trường của ngươi, làm ra lựa chọn tốt nhất cho ngươi."

"Không thể nào!"

Sự tình liên quan đến tính mệnh, Ngô Đào còn phải tranh lấy một lần:

"Căn cứ “điều lệ thợ mỏ”, Thứ Vụ Đường của Thanh Linh Tông không thể không trả lời."

Vương quản sự hừ lạnh một tiếng:

"Thế nào? Ngươi còn muốn đi Thứ Vụ Đường khiếu nại hay sao?"

Một tiếng “hừ” lạnh này làm Ngô Đào triệt để tỉnh táo lại, hắn kinh ngạc nhìn Vương quản sự, từ trên mặt đối phương ẩn chứa uy hiếp, hắn hiểu được.

Vương quản sự đã ăn đền bù tai nạn lao động của hắn vào bụng chính mình.

Gã dám làm như thế nhất định là có câu thông với Thứ Vụ Đường, không sợ mình đi khiếu nại. Tính thật sự khiếu nại xuống, Thứ Vụ Đường cũng sẽ không tận tâm tận lực ra sức vì một thợ mỏ, tất nhiên là kéo qua kéo lại, kéo tới thời điểm cần phải chấp hành, Vương quản sự lại lấy cớ chính mình không có linh thạch, Thứ Vụ Đường kia sẽ cần chính Ngô Đào phải cung cấp chứng cứ trên thân Vương quản sự có linh thạch cho Thứ Vụ Đường.

Vương quản sự là quản sự quặng mỏ, hắn là một thợ mỏ, thân phận thấp, như thế nào có năng lực cung cấp chứng cứ Vương quản sự có linh thạch?

Cái bộ này, kiếp trước của Ngô Đào đã lĩnh hội qua nhiều lần.

Thấy Ngô Đào trầm mặc, Vương quản sự cười ha ha, chậm rãi nói:

"Ngô Đào, ký đi."

Ngô Đào biết rõ, chính mình không ký cũng phải ký, đối mặt Vương quản sự Luyện Khí hậu kỳ, hắn không có năng lực phản kháng.

Không cam tâm thì có thể làm thế nào?

Nghĩ tới đây, hắn cầm bút lông, ký danh tự, ấn vân tay.

"Quản sự đại nhân, ta ký rồi, linh thạch nửa tháng kia có thể cho ta đi?"

Tình cảnh hiện nay, có nửa khối linh thạch còn tốt hơn không có.

Vương quản sự thỏa mãn nhìn danh tự và dấu vân tay bên trên khế ước tự nguyện, lại nghe đến Ngô Đào lời nói, lập tức hừ lạnh nói:

"Ngô Đào, ngươi ba ngày chưa xuống quặng mỏ, mang đến cho quặng mỏ tổn thất cực lớn, ta không truy trách nhiệm bút tổn thất này của ngươi đã là ta thiện tâm, ngươi còn muốn linh thạch?"

"Ngươi?"

Ngô Đào nắm chặt nắm đấm, hận không thể một quyền đập lên trên gương mặt heo ác tâm kia, nhưng mà cái gọi là lịch luyện ra được lý trí thành thục làm hắn từ đầu đến cuối không động thủ.

"Cút đi!"

Vương quản sự phẩy tay áo một cái.

Ngô Đào cắn chặt răng, trên mặt không vui không buồn, sau cùng liếc mắt nhìn Vương quản sự, cái gì cũng không nói, quay người rời đi.

"Tán tu y như con chó."

Nhìn bóng lưng chật vật của Ngô Đào, Vương quản sự cười nhạo một tiếng.

Loảng xoảng!

Đóng cửa lại, Ngô Đào giống một con chó chết co quắp ở trên giường.

Hai loại ký ức kiếp này kiếp trước xuyên tới xuyên lui ở trong đầu óc, phẫn uất, ủy khuất, khó chịu, không cam lòng, như sợi dây xen vào lẫn, lít nha lít nhít lừa gạt hắn, để hắn uất ức.

Kinh nghiệm nhân sinh lưỡng thế giống như đang khuyên bảo hắn thỏa hiệp sinh hoạt, lúc đối mặt lực lượng cường đại, phải ẩn nhẫn, nhịn một lúc gió êm sóng lặng, lui một bước trời cao biển rộng.

Càng nghĩ càng giận.

"Đệch, tâm lão tử không muốn nhẫn, thỏa hiệp chó má, lão tử muốn khoái ý ân cừu, lão tử muốn giết hết."

Cảm xúc ẩn nhẫn nhiều năm ở thời khắc này bạo phát ra, Ngô Đào đứng dậy, một quyền đập ở bên trên tấm giường gỗ cứng, tự nhiên mà thành, một mạch mà thành.

"Tê!"

Kết quả chính là…đau, làm Ngô Đào nhe răng trợn mắt.

Phát tiết một trận, cảm xúc Ngô Đào rất nhanh ổn định lại.

Hắn cần tiếp nhận hiện thực xuyên qua này.

Cũng cần đối mặt khốn cảnh sau đó.

Hành động của Vương quản sự đã hoàn toàn đoạn tuyệt sinh lộ của hắn.

Nhưng hắn lại có thể làm thế nào? Ở xã hội pháp trị kiếp trước, hắn cũng không có cách nào, huống chi là thế giới tiên môn trị này.

Cầm không được đền bù do trúng tà, không có Phá Tà Phù, ba tháng sau hắn chắc chắn phải chết.

Ngô Đào trầm tư, ánh mắt lẳng lặng rơi ở bên trên ánh nến khiêu động, ánh nến rất nhỏ, nhưng lại hao hết toàn bộ sức lực cháy lên, ánh mắt của hắn cũng giống như được ánh nến này thắp sáng.

"Nơi này đến cùng là một thế giới có thể tu tiên, nhất định có hi vọng. Kiếp trước ta gặp được khó khăn còn thiếu sao? Còn không phải vẫn một dạng kiên định như cũ. Đúng, tu tiên chính là hi vọng. Ta không thể dễ dàng thỏa mãn tâm nguyện người khác, Vương quản sự, hai mươi khối linh thạch kia của ta tạm giữ ở  chỗ ngươi, chờ ta trở lại lấy."

"Mau mau rời đi quặng mỏ, đề phòng Vương quản sự hạ sát thủ."

Nghĩ tới đây, Ngô Đào lập tức hành động, bắt đầu thu thập di vật của nguyên chủ.

Tuân theo ký ức bản năng, rất nhanh hắn đã thu thập xong từng cái di vật nguyên chủ.

Linh thạch hạ phẩm năm khối.

Toái linh thạch hai mươi lăm khối.

Ở trong vòng tròn tu tiên giả, linh thạch mới là tiền tệ thông dụng.

Một trăm khối linh thạch hạ phẩm có thể đổi được một khối linh thạch trung phẩm,

Một trăm khối linh thạch trung phẩm có thể đổi được một khối linh thạch thượng phẩm.

Còn toái linh thạch là lấy phế liệu quặng linh thạch bị hỏng hoặc là bị cắt ra chế thành, một trăm khối toái linh thạch có thể đổi được một khối linh thạch hạ phẩm, nhưng không người ngốc nào dùng linh thạch hạ phẩm đổi, bình thường chỉ có thể dùng để mua sắm loại vật thường ngày như y phục, thức ăn.

Thư tịch có liên quan tới tu hành có ba cuốn.

«Tam Dương Công Luyện Khí Thiên » là công pháp chủ tu của nguyên chủ;

 «Phương pháp luyện chế pháp bào nhất giai hạ phẩm cùng với năm loại cấm chế »;

 «Năm loại cơ sở pháp thuật ».

Còn có hai bản thư tịch xử sự làm người.

«Đối mặt đệ tử trong môn phái tu tiên thì bảo trì dạng thái độ gì»;

«Nghệ thuật giao lưu với tu tiên giả thực lực cao mình ».

Hai bản sau cùng này có thể thấy được ở thế giới này, tu tiên giả tu vi thấp tràn đầy nhu cầu sinh dục.

Hai mươi khối Linh bản luyện tập cấm chế, thứ này là nguyên chủ dùng để luyện tập luyện khí cấm chế.

Bảy khỏa Tinh Hỏa Thạch.

Hai cân Yêu Tàm Ti nhất giai sơ cấp.

Một cái Thiết kiếm.

Một bộ y phục để tắm rửa.

Chỗ này là tất cả mọi thứ nguyên chủ để lại cho Ngô Đào.

Đóng gói thành bao quần áo, Ngô Đào rời đi quặng mỏ mười năm ở lại này, mười năm đào quáng, kết quả là không có gì cả, còn giống như một con chó bại trận bị đuổi ra ngoài, thời gian không nhiều.

Quả thật như tiền thế nói kia, làm công làm công công dã tràng, đến già còn phải phải vào ICU*.

Đi ra phạm vi quặng mỏ, Ngô Đào tìm một nơi trốn đi.

Sau một canh giờ, không thấy có người đến truy sát, trong lòng hắn không khỏi tự giễu:

"Loại tán tu tầm thường sâu kiến như ta, còn là người sắp chết, Vương quản sự làm thế nào sẽ đặt ở trong mắt."

Hắn còn cho rằng, Vương quản sự sẽ ra trảm thảo trừ căn, nhưng người như hắn, không có giá trị để Vương quản sự ra tay, tự sinh tự diệt là tốt, dù tính may mắn sống sót đi, một tán tu còn có thể lật trời hay sao?

Ngô Đào tự giễu xong, cất bước chạy xuống chân núi.

Hắn muốn trước khi trời tối đuổi đến tu tiên thành, đến ban đêm dã ngoại rất không an toàn. 

   ---

*ICU: Intensive Care Unit. Nơi đặc biệt trong bệnh viện nhằm điều trị, chăm sóc đặc biệt nhằm duy trì sự sống cho bệnh nhân bị bệnh hay chấn thương nghiêm trọng.