Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.net. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Một đêm này, hắn ngủ không tốt, dẫn đến ngày hôm sau hắn rời giường, tinh thần không phấn chấn.

Ngô Đào vuốt mắt, bưng lên cái bô chuẩn bị đi đổ “dạ hương”, vừa mở cửa đã nghe được tiếng mở cửa bên cạnh vang lên, hắn quay đầu nhìn xem, gặp vị nữ láng giềng kia đang tiễn một vị nam tu trung niên cao lớn ra ngoài, hẳn là trượng phu của nàng ta.

Nữ láng giềng quay đầu liền thấy Ngô Đào, gương mặt tươi cười trì trệ, quay người đóng cửa.

Ngô Đào không nhìn lại, trượng phu của nữ láng giềng kia cao lớn, vừa nhìn đã biết là không dễ chọc, vạn nhất gặp được tu tiên giả hung ác, vô duyên vô cớ sinh sự, không thích hợp kế hoạch phát triển hiện tại của hắn.

Lo lắng nhanh chóng thu ánh mắt về, Ngô Đào bước nhanh tới chỗ thu thập “dạ hương”.

Sau khi trở về, ở cánh cửa hít vào không khí mới mẻ một lần, liền trở về phòng.

Tâm tư hiện tại của hắn chỉ ở trên luyện tập cấm chế, trên luyện chế ra Pháp bào nhất giai, bán đi, mua Phá Tà Phù, loại bỏ tà khí trên thân.

Một ngày trôi qua rất nhanh, lúc khối Linh bản luyện tập thứ nhất tiến độ đạt đến 18%, lần thứ hai vậy mà kích phát hiệu quả may mắn, trực tiếp kéo tiến độ đến 28%.

Ngô Đào vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, nếu như mỗi lần đều có thể kích phát hiệu quả may mắn, chẳng phải là rất nhanh ddã có thể khắc họa ra Cấm chế làm mát hoàn chỉnh.

Đương nhiên, đây cũng chỉ là suy nghĩ một chút mà thôi.

Ngày kế tiếp, Ngô Đào thức dậy, chỉ cảm thấy nhức đầu không thôi, tối hôm qua phu phụ bên cạnh lại “làm” hơn một canh giờ, làm cho hắn hoàn toàn ngủ không được, vốn hắn đã trúng tà nên thân thể không tốt, thiếu ngủ lại cực kỳ khó chịu.

Trong lòng rất lo lắng, rất muốn đương thời đi qua gõ cửa, nói bọn hắn nhỏ chút.

Nhưng nghĩ tới nam tu cao lớn kia, hắn lập tức dẹp cờ trống, ẩn nhẫn không phát.

Hắn hiện tại đã biến thành dạng này, vừa nghèo vừa sợ.

Như thường lệ mở cửa đổ “dạ hương”, sau khi trở về, Ngô Đào nhìn sang bên cạnh, sau đó sắc mặt khẽ giật mình.

Nữ láng giềng đưa một vị nam tu thấp bé gầy gò ra ngoài.

"Trượng phu nàng ta không phải tên nam tu cao lớn kia?"

"Chẳng lẽ…nàng ta làm “việc kia”?"

Ngô Đào bận rộn lo lắng không nhìn sang bên cạnh, chuyên tâm đi đường, trong lòng lại không khỏi lóe qua ý niệm này, lại suy nghĩ lung tung:

"Kiếp trước không hiểu giá thị trường, không biết sẽ thu lệ phí như thế nào?"

Nghĩ như vậy, Ngô Đào đang muốn trở về phòng, lại nghe được nữ láng giềng gọi hắn lại:

"Đạo hữu xin dừng bước."

Ngô Đào quay đầu nhìn nàng ta, thầm nghĩ:

"Muốn làm sinh ý sao? Ta nên cự tuyệt hay là đồng ý?"

Trên mặt của nữ láng giềng xuân ý dạt dào lóe qua một tia không có ý tứ, nói ra:

 "Đạo hữu, hai đêm này ta quấy nhiễu đến đạo hữu, thực không có ý tứ. Nếu như đạo hữu không ghét bỏ, ta miễn phí một lần cho ngươi."

"A cái này. . ."

Ngô Đào cả kinh, trực tiếp vậy sao? Mà hai chữ miễn phí thực có lực hấp dẫn, trong lòng bắt đầu không ngừng đung đưa, nhưng rất nhanh liền quyết tâm kiên định, lắc đầu nói:

"Không, đa tạ hảo ý của đạo hữu."

Sắc mặt nữ láng giềng ảm đạm, ưu tư nói:

"Đạo hữu quả thật ghét bỏ những người như chúng ta này. . ."

"Không phải."

Ngô Đào tất nhiên sẽ không ghét bỏ, ở trên thế giới này, không phạm pháp, hắn làm sao có tư cách đi ghét bỏ, nói không chừng người ta kiếm nhiều so với hắn, vội vàng giải thích nói:

"Ta bị trúng tà, thân thể không cho phép!"

Nữ láng giềng nghe nói vậy, thần sắc vui mừng, nghiêm túc tường tận xem xét Ngô Đào, chỉ cảm thấy người trước mặt này hơi gầy, ngũ quan ngược lại rất dễ nhìn, nhìn kỹ dưới ấn đường có chút phát đen, quả thật giống triệu chứng trúng tà, liền vui vẻ thầm nghĩ:

"Nguyên lai đạo hữu không phải ghét bỏ, mà là trúng tà."

Nhìn thấy nữ láng giềng cao hứng, Ngô Đào không khỏi cười lạnh một tiếng:

"Ta trúng tà, đạo hữu hình như thật cao hứng."

Nói xong lại không khỏi hối hận, vạn nhất chọc đối phương không vui. . .

Aizzz, thực lực thấp, tự tin cũng không có.

Nữ láng giềng cũng biết mình nói sai, biểu tình thu lại, lộ ra sắc thái bi thương, yếu ớt nói:

"Không phải, đạo hữu trẻ tuổi như vậy mà bị trúng tà, trong lòng ta cũng cảm thấy khó chịu, vì đó cảm xúc quá đà. Nhưng vừa nhìn gương mặt đạo hữu, liền biết đạo hữu là người có phúc duyên. Nếu vậy thì thôi, sau khi đạo hữa trừ tà xong lại đến, miễn phí một lần cho đạo hữu như cũ."

Diễn kỹ này có thể đạt được diễn viên hạng nhất, Ngô Đào tự giác không bằng, vô lực nói lời giao phong với nàng ta, đành phải khách sáo một lần, mượn cớ có sự việc, quay người đi trở về phòng.

Thời gian sau đó, Ngô Đào buổi sáng tu luyện Tam Dương Công, buổi chiều luyện tập khắc họa cấm chế.

Đương nhiên, ở thời điểm sáng sớm ra ngoài đổ “dạ hương” trở về, cũng sẽ nhìn được nữ láng giềng nở nụ cười đưa khách hàng nàng đi.

Sau đó, sẽ bị nữ láng giềng chủ động kéo tới tán gẫu.

Ngô Đào tuy không thích, nhưng trên lễ phép cơ bản, (chủ yếu là sợ nữ láng giềng thẹn quá hoá giận, gọi nhân tình của nàng đánh mình một trận), đành phải dừng lại, nghe nữ láng giềng nói mấy câu khách sáo như không có ý tứ này kia.

Ngô Đào thường thường ở ngay lúc này, trong lòng đều sẽ thầm mắng một tiếng đậu xanh, ban ngày nói không có ý tứ, buổi tối tiếng rên càng ngày càng lớn.

Thật là...

Đúng rồi, đi qua mấy ngày nói chuyện phiếm ngắn gọn này, hai người đã biết họ tên nhau. Là Trương Lệ chủ động tự giới thiệu trước, Ngô Đào bị bức bách ở lễ phép cũng nói ra tên của mình.

Trương Lệ hóa ra là bắt đầu làm việc ở Lệ Xuân Phường tại đường phố Loa Mã, bởi vì đắc tội khách nhân, bị Lệ Xuân Phường đuổi ra khỏi cửa, vì công việc mới bất đắc dĩ kiếm sống tại chỗ ở.

Nói lên cái này, Trương Lệ mỗi lần cảm thán phong quang không còn, khách nhân Lệ Xuân Phường ra tay xa xỉ, khách nhân chỗ này hẹp hòi ích kỷ, có người còn không biết liêm sỉ, lại sử dụng pháp thuật khống chế, chỉ vì thêm một đoạn thời gian để “làm” nàng vài lần.

"Lí Mặc đạo hữu, chờ một chút!"

Trương Lệ thấy Ngô Đào muốn quay người tiến vào phòng, liền gọi lớn.

Ngô Đào quay người, nghi hoặc nhìn về phía Trương Lệ:

"Trương đạo hữu, còn có chuyện gì?"

Hắn thật sự không muốn lại nghe Trương Lệ nói lên chuyện cũ phong quang của nàng ta, nàng ta nói sinh động như thật, còn tỉ mỉ mở rộng, Ngô Đào nghe tâm viên ý mã, dày vò khó nhịn, mỗi khi tới lúc này, hắn đều mượn cớ muốn vội vàng trở về phòng.

Trương Lệ quay người trở về phòng, rất nhanh liền ra, cầm lấy một cái bọc giấy dầu dài, đưa qua, nói:

"Ầy, cho ngươi."

Ngô Đào nhìn Trương Lệ, lòng nghĩ đây là tán gẫu ra cảm tình, cái này không thể được , hắn liền vội vàng lắc đầu cự tuyệt nói:

"Đạo hữu, vô công bất thụ lộc..."

Trương Lệ cười một tiếng, nói:

"Bên trong là Ninh Thần Hương, giá trị không mấy đồng tiền, cứ xem đây là lễ vật bồi tội ta thời gian này quấy rầy đến ngươi, buổi tối ngươi đốt lên trợ giúp ngươi ngủ ngon, cuộc sống sau này còn xin hỗ trợ nhiều hơn."

"Cái này. . ."

Ninh Thần Hương nói quý không quý, nói không quý cũng quý, một khối toái linh thạch có thể mua được một cái, Ngô Đào còn không muốn nhận, chủ yếu là hắn không muốn sản sinh gút mắc với Trương Lệ.

Dù sau này muốn thật thì cũng là trả tiền, mua bán thì mua bán, tuyệt không lẫn vào cảm tình.

Thấy hắn do dự, Trương Lệ bước lên trước một bước, trực tiếp kéo tay Ngô Đào, thả bọc giấy dầu trên lòng bàn tay Ngô Đào, ngay sau đó còn cười nhẹ nhàng ngoáy ngoáy lòng bàn tay Ngô Đào một lần.

Ngô Đào chỉ cảm thấy một làn gió thơm đánh tới, lòng bàn tay ngứa ngứa, buộc lòng bất đắc dĩ cầm lấy Ninh Thần Hương, liền vội vàng lui về phía sau mấy bước, nói:

"Tốt, đa tạ hảo ý của Trương đạo hữu, ta thu xuống!"