Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.net. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Qua rất lâu, Ngô Đào mới từ trong thất bại khôi phục lại, cảm xúc hơi chút phấn chấn.

Thất bại là mẹ thành công.

Thất bại cũng là một loại kinh nghiệm, phải học được từ trong thất bại mới tìm tới địa phương có thể cải tiến, để lần luyện chế tiếp theo tăng thêm tỷ lệ thành công.

Ngô Đào đổi một bộ quần áo, ngồi ở bên cạnh hố đất, lúc này Tinh Hỏa Thạch đã thiêu đốt hầu như không còn, kỳ thực lần thứ nhất luyện chế sẽ thất bại, hắn trước đó đã kiến thiết tốt tâm lý, cảm thấy có thể đối mặt với kết quả này.

Nhưng hắn quá nghèo ah.

Chi phí thất bại quá cao, còn làm hắn nhịn không được đau lòng.

"Tuy nói khắc họa cấm chế trên Linh bản luyện tập và khắc họa cấm chế trong quá trình luyện chế gần như không tính khác biệt nhiều lắm, nhưng vẫn có một chút khác biệt, trong quá trình luyện chế, khắc họa cấm chế phải tinh tế hơn so với cấm chế trên Linh bản luyện tập, đối với khống chế linh khí phải càng thêm chính xác."

"Khó trách nói đại sư tu tiên tứ nghệ đều dùng tài nguyên đập ra."

"Chỉ có một lần thử nữa, có thể đạp lên con đường thành công mà không có tài nguyên chèo chống, rất khó đi được xa."

"Ta là có thiên phú Luyện khí sư thêm vào, nhưng cũng không thể dựa hoàn toàn vào cái này, còn cần cố gắng hơn nữa, lĩnh hội nhiều mới có thể giảm bớt chi phí chế thử."

"Tinh Hỏa Thạch còn lại bốn khối, Yêu Tàm Ti còn lại một cân. Cơ hội chỉ có một lần, chỉ cho phép thành công, không cho phép thất bại."

"Hôm nay tinh khí thần tiêu hao quá lớn, chỉ có thể ngày mai lại luyện chế."

Tổng kết hoàn tất, Ngô Đào vuốt vuốt cái trán hơi sưng tấy, tự nói:

"Đêm qua ngủ chất lượng cực kém, trạng thái tinh thần kém, nếu như bên cạnh đêm nay không ầm ĩ, tinh thần của ta tốt hơn một chút, có phải cách thành công cũng càng gần hay không?"

"Muốn đi yêu cầu Trương Lệ hay không. . ."

Ý nghĩ này vừa lóe lên, Ngô Đào liền dập tắt, lắc đầu liên tục:

"Người ta mở cửa làm sinh ý, ta và người ta chỉ là láng giềng, giao tình nông cạn, có lý do gì đi yêu cầu người ta ngừng kinh doanh một ngày?"

"Đừng nhìn bình thường nàng ta dễ nói chuyện, nhưng vạn nhất. . ."

Ngô Đào cũng sợ vấp phải trắc trở, không có linh thạch, ở loại khu vực có công trình cơ sở kém này, những phiền não này chỉ có thể nhịn.

"Nói cho cùng, đều là vấn đề nghèo."

Hắn nhịn không được thở dài một hơi.

Lúc này đã đến buổi sáng, bụng cũng bắt đầu phát ra tín hiệu đói khát, Ngô Đào đứng dậy nấu cơm, sau khi ăn cơm liền lên giường đả tọa, vận chuyển Tam Dương Công, hấp thu linh khí mỏng manh tự do ở trong thiên địa, khôi phục trạng thái bản thân.

Đả tọa trọn vẹn hai canh giờ, hắn mới khôi phục lại tinh khí thần.

Lúc này, hắn khó tránh khỏi hoài niệm thời điểm nguyên chủ lúc chưa trúng tà, thời điểm kia còn đang làm thợ mỏ, tuy nói thời gian qua túng quẫn, nhưng có lúc có thể dùng linh thạch tu luyện.

Nếu như dùng linh thạch, nửa canh giờ là có thể khôi phục.

"Nếu như ngươi nhớ nhung quá khứ, vậy thì nhất định là hiện tại không tốt."

Ngô Đào lại thở dài một hơi, nói:

"Nghe nói Đệ tử của Thanh Linh Tông và Ngũ Tuyền Sơn đều dùng đan dược tu luyện, cao tầng cũng trực tiếp ôm linh mạch gặm. Không biết lúc nào ta mới có thể ôm linh mạch gặm như vậy?"

Tâm thái Ngô Đào lúc này giống như người nghèo đang phỏng đoán hoàng đế dùng cuốc vàng hay là dùng cuốc bạc để trồng cây.

Lúc này đã gần hoàng hôn.

Buổi sáng luyện chế pháp bào, buổi chiều khôi phục trạng thái, một ngày đã đi qua.

Làm cơm!

 

Làm cơm hoàn tất, Ngô Đào cầm ra «Phương pháp luyện chế pháp bào nhất giai hạ phẩm cùng với năm loại cấm chế», đây vốn là thư tịch luyện khí này, mượn ánh nến nhìn nửa canh giờ, dù cho hắn đã thuộc làu làu.

Đến thời gian ngủ, Ngô Đào vừa nằm xuống lại bật ngồi lên, sắc mặt xoắn xuýt khó hiểu.

"Nếu không…đi yêu cầu Trương Lệ đi. . ."

"Ta chỉ có một lần cơ hội luyện chế trong tương lai, nếu như không thành công, liền không vượt qua tử kiếp này. Việc liên quan đến sinh tử, dù cho vấp phải trắc trở thì như thế nào? Nếu như thành công, ngủ ngon, tinh thần tốt, xác suất thành công nhiều một chút nói không chừng có thể cứu ta một mạng."

Trong lòng giãy dụa, một lát sau, Ngô Đào thức dậy, mang giày vào, đứng dậy, vừa mở cửa vừa lóe ra ý tưởng:

"Có lẽ…ta có thể dùng như vậy. . ."

Ra ngoài, đi đến cánh cửa bên Trương Lệ, trong phòng có ánh nến yếu ớt, thời gian này còn sớm, Trương Lệ còn chưa mở cửa làm sinh ý, thở một hơi thật dài, Ngô Đào giơ tay gõ cửa.

Rất nhanh, tiếng bước chân vang lên trong phòng, cửa mở, Trương Lệ nhìn Ngô Đào đến, trên mặt mang theo chấn kinh, nhưng nàng ta biết rõ trạng thái Ngô Đào trúng tà, nên sẽ không chú ý đến việc buôn bán của nàng ta.

Dù cho chú ý, nàng ta cũng không dám tiếp a!

Cho nên, Trương Lệ hỏi:

"Lý đạo hữu, có chuyện gì không?"

Ngô Đào nhìn thân Trương Lệ đang mặc quần áo ngủ lúng túng một trận, mới nói ra:

"Trương đạo hữu, không biết lần trước ngươi hứa hẹn, có thể giữ lời?"

"Hứa hẹn, hứa hẹn gì?"

Trương Lệ một lúc nghĩ không ra.

Ngô Đào trực tiếp nói:

"Lần trước Trương đạo hữu nói, chờ sau khi ta loại bỏ tà ma, để ta miễn phí một lần, chọn ngày không bằng đụng ngày, không bằng đêm nay đi."

Nói xong, trong lòng hắn rõ ràng thở nhẹ ra một hơi.

Trương Lệ nghe vậy, mở to hai mắt nhìn, một lát mới tức giận mắng:

"Ngươi muốn ta chết sao, ngươi hiện tại tà ma ẩn thân, còn đêm nay, ta xem ngươi bị tà khí đi vào đầu, thần trí cũng không rõ, mau mau cút!"

Nói xong liền đẩy Ngô Đào đi.

Ngô Đào biết chính mình không nói rõ ràng, giải thích nói:

"Trương đạo hữu, ngươi hiểu lầm, ta không phải ý tứ này."

"Không phải ý tứ này, vậy ngươi có ý tứ gì?"

Trương Lệ ngừng tư thế đẩy hắn, hai tay ôm ngực, trợn trắng mắt nhìn hắn.

"Ý của ta là ngươi đêm nay đừng mở cửa tiếp khách, sau đó đêm nay tính tiếp ta, đương nhiên ta cũng sẽ không thật sự muốn “làm” với ngươi, nói tóm lại hứa hẹn kia cũng tính là Trương đạo hữu hoàn thành."

Ngô Đào giải thích có chút ra sức.

Trương Lệ hiểu, nhìn Ngô Đào rất lâu, thấy hai mắt Ngô Đào có một vòng đen, cười nói:

"Không nói sớm một chút cho dễ hiểu, dọa chết lão nương. Được được được, ta hiểu, ngươi trở về đi!"

Ngô Đào liền vội khom lưng cảm tạ:

"Đa tạ Trương đạo hữu, đại ân không lời cảm tạ hết được."

Trương Lệ là người giữ chữ tín, tối hôm đó liền treo lên bảng hiệu ngừng kinh doanh một buổi tối, để Ngô Đào ngủ một giấc ngon lành, vừa đến trời sáng, tinh khí thần sung mãn, vòng mắt đen cũng biến mất.

Thời điểm đổ “dạ hương” trở về, lại cảm tạ một phen với Trương Lệ.

Ngô Đào ở phòng tắm tắm một cái, tẩy toàn bộ vận khí không tốt đi, đổi một thân y phục mát mẻ, ngồi ở bên cạnh hố đất.

Tất cả công tác chuẩn bị sẵn sàng.

"Quan Thế Âm Bồ Tát, Địa Tạng Vương Bồ Tát, Như Lai Phật Tổ, Nguyên Thủy Thiên Tôn, Thái Thượng Lão Quân, Thông Thiên giáo chủ, Satan, Odin, Zeus…cứu khổ cứu nạn. Xin chúc phúc ta thành công đi!"

"Bắt đầu đi!"

Cầu nguyện với thần phật trên trời đã biết một lần, Ngô Đào ném hai khối Tinh Hỏa Thạch vào hố đất, linh khí của Tam Dương Công đốt cháy, cầm lên một cân kén Yêu Tàm Ti còn lại trong tay, bắt đầu cẩn thận thăm dò.

Bước đầu tiên bước thứ hai này hôm qua hắn đều thành công, kinh nghiệm vẫn có, nhưng Ngô Đào vẫn không dám sơ ý, y như cũ cẩn thận từng li từng tí khống chế linh khí và hỏa hầu.

Thời gian luyện chế khẩn trương lặng yên trôi qua, linh khí như thoi đưa, bộ dáng pháp bào chiếu vào tầm mắt Ngô Đào.

Một bước cuối cùng, khắc họa cấm chế, hôm qua thất bại ở một bước này, lần này nhất định phải ổn trọng.

Ngô Đào điều chỉnh tâm thái, không nghĩ thất bại nữa, sợ tâm lý sản sinh áp lực, linh khí như đao, từng đao từng đao khắc họa phía trên pháp bào, tiến độ Cấm chế tăng tốc rút ngắn từng chút một.

"Ngươi kích phát kỹ năng may mắn của chức nghiệp Luyện khí sư, may mắn thêm thành: 50%!"

Trời cũng giúp ta!

Ngô Đào đại hỉ, tinh khí thần không thư giãn, tay càng phát ổn định, theo một bút cấm chế cuối cùng rơi xuống, một Cấm chế tăng tốc hoàn chỉnh nháy mắt hiện ra trên pháp bào.

"Dung!"

"Luyện!"

"Hợp!"

Theo ba tiếng quát nhẹ rơi xuống, Cấm chế tăng tốc rơi phía trên pháp bào, hai cái dung hợp chặt chẽ, linh quang chợt lóe lên, rất nhanh nội liễm lại vào trong.

Ngô Đào đại hỉ, chụp pháp bào qua, không khỏi cười nói:

"Rốt cuộc thành, Pháp bào tăng tốc nhất giai nhị cấp."

"Cảm tạ mình, cảm tạ chức nghiệp Luyện khí sư, cảm tạ Trương Lệ!"