Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.net. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Bác sĩ cũng bị lửa giận của Vương Trung đột nhiên hù dọa, ông ta lui về sau một bước nói: "Xin lỗi, đừng bắn chết tôi."

Chuyện Vương Trung xử bắn quản gia quý tộc bản địa đã truyền ra, cộng thêm lúc trước hắn bắn chết một Giám mục giả mạo và một thẩm phán giả mạo, bộ đội đều đang truyền "Bá tước Rokossovsky sẽ giết hết tất cả những người bị tình nghi là kẻ địch."

Vương Trung:

"Thuốc! Sau đó mau lên xe ngựa của người dân mà rời đi!"

Bác sĩ lập tức mở túi xách ra, lấy ra một đống thuốc đặt lên bàn.

Vương Trung cũng không hỏi uống như thế nào, cầm lấy cái bình vặn mở ném vào trong miệng mấy viên, liền ừng ực ừng ực uống nước.

Lúc này bên ngoài truyền đến một tiếng súng vang, nghe khoảng cách rất xa.

Vương Trung lập tức chuyển sang góc nhìn từ trên cao, chuyển sự chú ý sang sườn núi nhỏ phía tây - Đó là ngọn núi mà xe tăng của Rubakov đang canh giữ.

Trạm gác quan sát do quân sĩ trưởng Grigory để lại đang khai hỏa.

Xuyên qua tầm mắt của họ, có thể nhìn thấy trên đường lớn, đội quân bọc thép của quân Prosen đang tiến lên.

Vương Trung đếm, ít nhất hai mươi chiếc xe tăng III, còn có số lượng tương đương xe bọc thép chở quân, ào ào đi qua bên cạnh đống đổ nát của chiếc xe tải mà hắn để lại.

Tiếng động cơ nổ vang vọng trên trời cũng nghe thấy rõ ràng.

Chiếc xe tăng chạy ở phía trước có nhiều ăng ten hơn những chiếc xe tăng khác, Vương Trung hơi kéo gần góc nhìn, liền thấy rõ số hiệu chiến thuật của xe tăng là 141, bên cạnh số hiệu còn có một huy hiệu chim ưng.

Trên những chiếc xe tăng khác không có huy hiệu này, Vương Trung đoán đây có thể là dấu hiệu của xe chỉ huy.

Nhìn kỹ sĩ quan nhô đầu ra khỏi tháp pháo xe tăng số 141, cũng có thể nhìn thấy trên cổ áo sĩ quan có hoa văn trang trí nền đỏ vàng kim loại.

Nhìn kỹ lại, viên sĩ quan kia lại còn là một tên chỉ huy bị chột mắt!

Chất Đức, chất Đức quá nồng.

Miệng tên sĩ quan chột mắt giật giật, thế là chiếc xe số 141 dừng lại, tháp pháo bắt đầu chuyển động.

Ngay sau đó, Vương Trung giống như nghe được tiếng Đức "FIRE", họng pháo của xe tăng phun ra lửa và khói đặc.

Gần như cùng lúc đó, Vương Trung mất đi tầm nhìn, bất kể là xe tăng hay là xe bọc thép chở quân đều không nhìn thấy.

Hắn vội vàng kéo cao góc nhìn, phát hiện trên núi bốc lên một đám mây bụi, hai tên lính trinh sát bị mây bụi hoàn toàn nuốt chửng.

Cái quái gì vậy? Tên này nhìn thấy lính trinh sát bắn súng cảnh cáo sao?

Vương Trung đột nhiên có dự cảm chẳng lành.

Hắn chuyển về góc nhìn ban đầu, gọi bác sĩ:

"Đi thôi! Kẻ địch sắp tấn công rồi, đi mau!"

Thiếu tá Sriffen, chỉ huy Chiến đoàn Sriffen, quan sát đám mây bụi trên sườn núi một lát, rồi cười lạnh:

"Lính trinh sát của địch rõ ràng không mang theo bộ đàm, Đế quốc Ant còn mục nát hơn chúng ta tưởng tượng đấy."

Trong tai nghe truyền đến tiếng của Đại đội trưởng xe tăng dưới quyền:

"Bọn chúng là dân tộc hạ đẳng, lại chiếm đất đai màu mỡ!"

"Chúng ta đến diệt sâu bọ!"

"Đúng vậy, ha ha ha!"

Sriffen lạnh lùng nói: "Địch ở ngay trước mặt, đừng dùng radio nói chuyện phiếm."

"Xin lỗi, Thiếu tá."

"Xin lỗi."

Sriffen lại hỏi:

"Kết quả kiểm tra chiếc xe tải đó thế nào rồi?"

Tuy Thiếu tá không ra lệnh kiểm tra xe tải, nhưng ông ta tin rằng sau khi đội hình hành quân dừng lại nhất định cấp dưới sẽ cho người đi kiểm tra chiếc xe tải.

Quả nhiên, trong radio lập tức truyền đến câu trả lời:

"Thiếu tá, đó là xe tải của chúng ta. Hôm nay trời chưa sáng, có một đội bộ binh cơ giới vượt qua chúng tôi, có thể là của đơn vị đó. Nhưng trong xe tôi không tìm thấy thi thể của quân ta."

Sriffen nổi giận mắng: "Có đội xe đi qua mà tại sao không chặn lại kiểm tra giấy tờ của bọn chúng? Chúng ta là mũi nhọn tấn công, theo trình tự tác chiến, các đơn vị khác đều ở phía sau chúng ta!"

Trong radio im lặng.

Sriffen: "Tối qua ai trực ban? Đại địch trước mắt, tôi không giam cậu, nhưng nếu sau khi chiến đấu kết thúc mà cậu còn sống, thì hãy đợi bị kỷ luật đi!"

Nói xong Sriffen tạm thời tắt chức năng phát của radio, dùng điện thoại trong xe ra lệnh cho lái xe: "Rời khỏi đường lớn, lên núi!"

Chiếc xe tăng III số hiệu 141 của ông ta liền rời khỏi đường lớn, chạy lên ngọn đồi nơi ẩn náu lính gác của quân Ant.

Trong tai nghe truyền đến tiếng Tham mưu trưởng của Chiến đoàn:

"Thiếu tá, hay là để lính bộ binh lên lục soát trước một lượt?"

Sriffen:

"Không cần thiết. Lũ Ant không có thiên phú đánh trận, chúng chỉ biết đánh theo sách vở, nghĩ xem trong Chiến tranh Mùa đông chúng đã đánh tệ hại thế nào kìa!

"Lũ Ant sẽ bố trí trận địa bắn tỉa trên đỉnh núi cao, vì sách vở của chúng dạy như vậy! Nếu bây giờ chúng ta không bị tấn công, thì trên đỉnh núi không có ai. Tôi sẽ chứng minh điều đó!"

Nói xong Sriffen đứng thẳng người, khiến nửa thân trên của ông ta lộ ra khỏi nắp xe tăng - nắp xe tăng III được thiết kế đặc biệt để mở về phía trước, khi mở ra có thể làm lá chắn cho xe trưởng thò người ra ngoài.

Chiếc xe số 141 cứ như vậy chạy một mạch đến vị trí chỉ cách đỉnh núi một bước chân.

Lúc này tầm mắt Sriffen đã có thể vượt qua đỉnh núi nhìn thấy phía sau, bèn hét lớn: "Dừng xe!"

Chiếc xe tăng phanh gấp, rung lắc dữ dội.

Sriffen giơ ống nhòm lên. Ông ta bị mất một bên mắt trong Chiến dịch Carolin, nhưng vẫn khăng khăng dùng ống nhòm hai mắt, cứ như chưa bao giờ bị chột.

"Lũ Ant đã bố phòng trong thành, có một số tòa nhà trông rất kiên cố."

Lúc này, chiếc xe bọc thép chở quân chỉ huy của Tham mưu trưởng cũng lên đến đỉnh núi, Tham mưu trưởng nhảy xuống xe, đứng bên cạnh xe tăng số 141, giơ ống nhòm lên.