Hỏa Lực Đường Vòng Cung (Dịch)

Chương 52. Tự Mình Chỉ Huy Đội Xe 2

Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.net. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

"Rẽ phải, lúc xông lên đường cái thì dừng lại!"

Mệnh lệnh của Vương Trung được thực hiện một cách chính xác.

Sau một cú xóc nảy ngắn ngủi, Vương Trung dùng mắt thường xác định được vị trí phía sau hai chiếc xe tăng của địch.

"Mục tiêu xe tăng bên trái, khai hỏa!"

Sóng xung kích của pháo khiến tất cả bụi bặm xung quanh đều bay lên.

Phía sau mục tiêu lập tức xuất hiện thêm một lỗ thủng, nhưng nhìn bằng mắt thường thì căn bản không thể nhìn ra xe tăng đã bị phá hủy.

Nhưng Vương Trung nhìn từ trên xuống lại thấy rất rõ ràng, ba người trong khoang tháp pháo của mục tiêu đã bị tiêu diệt toàn bộ.

Vương Trung:

"Nạp đạn xuyên giáp! Chuyển mục tiêu, nhắm vào xe tăng bên phải!"

Lúc tháp pháo đang xoay, vừa vặn bài hát bên tai Vương Trung đến đoạn điệp khúc, thế là hắn ngân nga theo:

"Chúng con tạm biệt mẹ yêu nhé, xin mẹ hãy hôn tạm biệt các con trai của mẹ ~"

Lúc này bộ binh của địch phát hiện ra xe tăng phía sau, một tên lính dũng cảm xông lên xe tăng, dùng tay đập vào khoang xe tăng.

Súng máy đồng trục khai hỏa, tên lính bị bắn thành cái sàng, nhưng viên đạn lửa cũng để lộ phương hướng tấn công của súng máy, xe tăng của địch bắt đầu xoay tháp pháo!

Vương Trung quát:

"Khai hỏa!"

Thật ra hắn không biết đạn đã được nạp xong chưa, cũng không nghe thấy gì cả.

Nhưng ngay khoảnh khắc hắn hét lên, khẩu pháo đã đáp lại hắn.

Viên đạn xuyên giáp bắn trúng mục tiêu, tháp pháo đang xoay chuyển lập tức dừng lại, ngay sau đó, kíp lái địch bò ra khỏi xe tăng.

Súng máy đồng trục lập tức không chút khách khí tiễn linh hồn bọn chúng lên trời.

Lúc này, thông qua góc nhìn từ trên xuống, Vương Trung phát hiện hai chiếc xe tăng trên một con đường khác đột nhiên ngừng tấn công đội hình bộ binh phòng thủ.

Một chiếc trực tiếp quay đầu xe tại chỗ, chiếc còn lại hình như định đi đường vòng qua con hẻm nhỏ bên cạnh.

Chắc chắn là do bộ đàm, chiếc xe tăng thứ hai bị phá hủy đã thông báo cho đồng đội biết rằng chúng đang bị bọc hậu.

Vương Trung mỉm cười, dám đánh trận chiến trong đô thị với người có bản đồ?

Hắn lập tức hạ lệnh, cho xe tăng tiến vào con hẻm nhỏ bên cạnh.

Lúc di chuyển, hắn tiếp tục ngân nga theo giọng hát bên tai:

Tạm biệt mẹ yêu nhé, đừng buồn phiền, chúc chúng con thượng lộ bình an ~

Hát đến lần thứ hai của đoạn điệp khúc, Vương Trung đã chỉ huy xe tăng vòng ra bên hông xe số 188 của địch, kèm theo tiếng "khai hỏa", đạn dược trên thân xe địch phát nổ, tháp pháo bay lên cao.

Chỉ còn lại một chiếc cuối cùng!

Chiếc xe tăng đó đi theo con đường mà bọn họ đã đi, vòng về phía cổng làng Tây Bắc, định bọc hậu Vương Trung.

Cách đối phó của Vương Trung rất đơn giản, hắn trực tiếp ra lệnh cho xe tăng tiến lên đường cái, họng súng chĩa về hướng Tây Nam, chờ nó xuất hiện.

Trong lúc chờ đợi, súng máy trên xe tăng liên tục bắn hạ những tên lính Prosen trên đường.

Vương Trung chỉ tập trung hát:

Hẹn gặp lại quê hương yêu dấu, những vì sao chiến thắng sẽ soi sáng chúng ta ~

Cuối cùng chiếc xe tăng cũng xuất hiện, không đợi Vương Trung hạ lệnh, pháo thủ đã đạp chân xuống bàn đạp khai hỏa, viên đạn xuyên giáp bắn trúng giữa thân xe tăng.

Mục tiêu gần như ngay lập tức bốc cháy, kíp lái xe tăng Prosen toàn thân chìm trong biển lửa chui ra khỏi khoang lái, nằm lăn lộn trên đất.

Vương Trung đích thân cầm lấy khẩu súng máy trên nóc tháp pháo, bắn về phía những tên lính xe tăng của địch, vừa bắn vừa hát:

"Tạm biệt mẹ, đừng đau buồn, chúc chúng ta thượng lộ bình an! Ura!"

Tiếng "Ura" vang dội như sấm rền từ đầu đường đến cuối ngõ, binh lính của Trung đoàn Amur số 3 ào ạt tràn ra như thủy triều, lao về phía quân địch đã mất đi sự yểm trợ của xe tăng.

Vương Trung kiêu hãnh tuyên bố:

"Chúng ta thắng rồi!!!"

Sau đó, hắn như thiêu đốt hết chút sức lực cuối cùng, ngất lịm đi.