Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.net. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Đây một chuyện tốt đối với thành viên của quân đoàn.

Nếu không có đủ thực lực để chống đỡ thì hiện giờ bọn họ đi đánh giết Quái Vật Tuyết Lẫm Đông cũng là không có lời.

Ích lợi của 1000 điểm tích lũy sẽ không còn thừa lại mấy sau khi trừ đi phần tổn thất.

Tình huống như vậy sẽ phải kéo dài đến lúc sau khi hối đoái lâm thời của ngày mai kết thúc.

Lãnh chúa bình thường sẽ tiêu hao điểm tích lũy sinh tồn nhận được trong hai ngày này, cường hóa thêm thực lực của lãnh địa và bản thân, sau đó mới có thể tiêu diệt quái vật tuyết với cái giá nhỏ hơn được.

Những quái vật tuyết này phân bố rải rác ở trong băng tuyết, cũng có tính ngẫu nhiên nhất định.

Tông Thận cân nhắc đến điểm này, ngày mai hắn sẽ tới nơi xa hơn một chút để càn quét quái vật tuyết.

Hắn không thể một người chiếm hết quái của bên này được, cũng phải chừa lại một chút cho các thành viên trong quân đoàn luyện tay nữa.

Sau khi bôn ba trong gió tuyết bôn ba hơn 20 phút, cuối cùng bọn họ cũng trở lại trong lãnh địa.

Doris đã dẫn theo người trở về trong lãnh địa trước rồi.

Sau khi đưa mọi người về khu sinh sống cùng cung điện ma pháp.

Nàng một thân một mình ở trong tòa nhà nhỏ của lãnh chúa chờ Tông Thận trở về.

Khi người máy chịu nặng hứng gió tuyết chạy vào khu trung tâm trong màn đêm đen kịt.

Gần như là ngay lập tức Doris đã rời khỏi tòa nhà nhỏ của lãnh chúa đầy ấm áp.

Ở trong khoảng thời gian đám người Tông Thận không trở về này, dưới sự nhờ vả của Mariel.

Doris chủ động tới tiệm thợ rèn cùng tiệm may một chuyến.

Sau đó mang về khoảng tầm bốn mươi bộ gai xích chống trượt và 2 12 bộ áo da dê may.

Nàng để lại mấy bộ định mang cho đám người Howey, rồi phần còn lại đều giao cho Mariel hết.

Đây đều là hành vi được Tông Thận cho phép và ngầm thừa nhận.

Trên thực tế Tông Thận rất khoan dung với các anh hùng ở dưới trướng, đây cũng là vì dần bồi dưỡng tính tự chủ của các nàng.

Mà độ trung thành có thể bảo đảm được các nàng sẽ không có ý nghĩ kiếm lời trung gian bỏ vào túi tiền riêng trong lúc xử lý vật tư của lãnh địa.

Chỉ thấy Doris đeo giày có gai xích chống trượt chạy vội trong đất tuyết.

Đợi đến khi Tông Thận ngừng hẳn người máy chịu nặng thì Doris cũng đã đi tới bên cạnh hắn.

"Luna, Vereesa, các ngươi chịu khó đi thêm một chuyến nữa."

"Đưa các chiến sĩ về khu sinh sống đi."

"Đêm nay mọi người sớm nghỉ ngơi một chút, 5 giờ sáng mai đúng giờ tập hợp."

Tông Thận đứng trên ghế lái, tháo mũ giáp của mình xuống, la lớn.

Hắn giao nhiệm vụ đưa các chiến sĩ trở về khu sinh sống giao cho Luna và Vereesa.

Tất cả chiến sĩ đều khom mình hành lễ với Tông Thận.

Sau khi thực hiện những nghi lễ đơn giản, Vereesa và Luna mỗi người lái một người máy chịu nặng đi về phía khu sinh sống nằm ở phía Đông Nam của lãnh địa.

Sau khi hắn xử lý xong những chuyện này, Doris mới có cơ hội báo cáo tình hình với Tông Thận.

Chỉ thấy Tông Thận giẫm hai lần xuống đất, rung rơi hết tuyết đọng ở trên người xuống, sau đó duỗi tay vỗ phía sau lưng nàng, vừa đi về phía tòa nhà nhỏ của lãnh chúa vừa nói.

"Đi thôi, chúng ta vào trong lầu nhỏ trò chuyện."

"Bên ngoài quá lạnh."

Doris nghe vậy gật đầu với vẻ kính cẩn, đi theo phía sau Tông Thận.

Ngoài nàng thì hai tỷ muội Madeline, Mapel cũng đi theo ở một bên.

Bọn họ cùng tiến vào trong lầu nhỏ với nhau.

Khi Mariel nhìn thấy Doris đi ra ngoài thì nàng đã biết đám người Tông Thận trở về.

Nên đã vào trong phòng bếp nấu nước nóng trước rồi.

Kẹo gừng lửa chỉ còn lại một miếng cuối cùng, Mariel không đành lòng lôi ra dùng.

Nhưng mà nước sôi nóng hôi hổi cũng có thể loại bỏ hàn khí.

Tông Thận dẫn theo Doris tới bên cạnh bàn dài rồi ngồi xuống.

Hắn bỏ áo choàng tấn công Benedict vừa dày vừa nặng ở sau lưng xuống, treo nó ở trên chỗ tựa lưng của ghế.

Cái áo choàng này cũng là trang bị cấp hiếm mà hắn lấy được từ chỗ thương nhân Địa Tinh Boswell.

Bởi vì do nó quá nặng nên bình thường Tông Thận rất ít khi mặc nó.

Nhưng mà ở trong thời kỳ lẫm đông, trang bị này lại thành thích hợp, ngoài thuộc tính kèm theo của chính bản thân trang bị thì nó còn cung cấp thêm được công hiệu chống lại giữ ấm nữa.

Hắn đặt mũ giáp ở bên cạnh bàn, duỗi người một cái với vẻ có hơi mệt mỏi, lúc này nhìn về phía Doris.

"Đại nhân, xế chiều hôm nay tiểu đội mà ta dẫn dắt tổng cộng đã giết được năm con Quái Vật Tuyết Lẫm Đông."

"Vì để tăng hiệu suất, những bình suối Ma Lực mà ngài phân phát kia đã bị dùng gần như không còn."

"Tất cả chiến sĩ đều trở về lãnh địa bình an."

"Chỉ có một lang kỵ binh gặp chút sai lầm trong hành động do tọa lang bị trượt, nên đã bị quái vật tuyết đánh trúng một quyền, thương thế cũng không nghiêm trọng lắm."

Doris báo cáo với giọng điệu mong đợi.

Thay vì nói đây là báo cáo thì nó càng giống một loại tranh công xin thưởng hơn.

Tông Thận nhìn dáng vẻ của Doris, cong khóe miệng cười một tiếng.

"Làm rất tốt, Doris!"

"Ngươi đã giữ được lời hứa của ngươi bằng hành động thực tế."

"Bắt đầu hiểu được ý nghĩa và sức mạnh của đoàn đội."

"Đây là điều mà ta muốn nhìn thấy."

Hắn ca ngợi không ngớt, những sự khích lệ thích hợp sẽ luôn có tác dụng khích lệ người ta rất tốt.

Nhất là cô gái như Doris, thật ra thì trong lòng của nàng rất khát vọng nhận được sự tán đồng.

Môi tội trước kia nàng không có ý thức làm việc chung, luôn hành động một mình.

Mà bây giờ nàng đã bắt đầu hiểu được đoàn đội là gì, cũng bắt đầu chú tới những người khác.

Đây chính là một loại tiến bộ rất lớn, mà những điều này đều bắt nguồn từ sự thay đổi mà cuộc sống trong lãnh địa tạo ra cho nàng.

Trong đó cũng có tác dụng làm đầu tàu mà Tông Thận tạo ra.

Nàng rất muốn được nhìn thấy cảnh này, bởi vì đây là một sự tán đồng về mặt tinh thần.

Nghe Tông Thận nói vậy, hai mắt của Doris rực rỡ hẳn lên.