Lãnh Chúa Cầu Sinh: Từ Tiểu Viện Tàn Tạ Bắt Đầu Đánh Chiếm (Dịch)

Chương 874. Đêm thứ hai của lẫm đông, niềm vui bất ngờ bị lãng quên (2)

Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.net. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Đám nữ nhân cũng giơ ly lên kính rượu từ xa xa, Tông Thận khẽ vuốt cằm, uống một hơi hết ly rượu mạnh này.

Rượu mang theo cảm giác thiêu đốt mãnh liệt chảy từ vòm miệng qua thực quản, cuối cùng vào dạ dày.

Người hắn ấm lên nhanh chóng, một dòng nước ấm bắt đầu lan tràn ra.

Với cơ thể khỏe mạnh hiện giờ của hắn thì vẫn chưa đến mức bị cồn kích thích.

Phán đoán nhờ cảm giác thì loại rượu này chắc là rượu Rum hắn vốn lấy được từ trong rương bảo vật sắt đen.

Sau khi uống ly rượu trước ăn thì Tông Thận để ly rượu xuống, cầm lấy cái thìa gỗ ở một bên.

Bắt đầu múc cháo từng muỗng từng muỗng một, sau khi thổi qua chút cho lạnh thì cho vào trong miệng.

Mùi vị của cháo yến mạch ngon, trong cháo còn chứa chút vị ngọt của đường mía nữa.

Cháo nấu rất đặc với sền sệt, hạt yến mạch nào cũng nấu nát nhừ ra.

Cảm giác chắc bụng nặng trịch làm cho Tông Thận cảm thấy rất thoải mái dễ chịu.

Sau khi ăn xong hơn nửa bát cháo yến mạch thì hắn lại cầm nguyên một cái lạp xưởng.

Mặt ngoài màu nâu đỏ trông có chút bóng loáng.

Lạp xưởng có chút ấm áp, những thịt viên nhét đầy ở bên trong kia gần như muốn làm căng nứt ruột sấy.

Những lạp xưởng này nhìn từ bề ngoài trông đúng là rất mê người.

Tông Thận chỉ liếc mắt nhìn một cái là biết bọn chúng không phải đồ ăn được sản xuất trong lãnh địa.

Đoán chừng là vật tư mua sắm từ trong thôn trang.

Bởi vì cách chế biến đồ ăn trong lãnh địa vẫn còn khá là thô ráp.

Ví dụ như số thịt mặn tới khiếp người kia chính là như thế.

Tất cả đều được chế thành từ số thịt thú trước đó, thủ pháp ướp gia vị rất đơn sơ, ăn mặn sít hầu.

Tông Thận chằm chằm vào xúc xích bự trong tay, mũi khẽ ngửi.

Hắn nhét xúc xích vào trong miệng cắn một miệng lớn,

Song song với răng môi cắn đứt ruột sấy mỏng nhưng đầy co giãn.

Những dầu mỡ và nước thịt chảy ra sau khi làm nóng chỉ trong nháy mắt đã lan ra khắp khoang miệng.

Chất cảm của viên thịt đầy tròn trịa đang mang lại cho người ta cảm giác đàn hồi trong mỗi lần nhai.

Lạp xưởng hơi mặn, mang theo chút mùi thơm của hồ tiêu đen và lá tía tô.

Ăn vào thấy rất thơm, hơn nữa nguyên liệu tạo ra những lạp xưởng này cũng rất nhiều, có thể thỏa mãn được yêu cầu chắc bụng một cách nhanh chóng.

"Ừm… Số lạp xưởng này ăn cũng ngon đấy."

"Có biết là mua được ở đâu không?"

Tông Thận ăn hết một chiếc lạp xưởng chỉ trong hai ba nhát cắn.

Sau khi nuốt miếng cuối cùng thì hắn nhẹ giọng hỏi.

Mariel ngồi ở bên cạnh hắn đáp rất nhanh.

"Đại nhân, số lạp xưởng này đến từ thôn Sitano."

"Là thôn trang có ngành nuôi dưỡng khá phát đạt, nên trong làng có không ít phường gia công."

"Những sản phẩm như thịt xông khói, thịt muối, thịt sấy, lạp xưởng v.v… đều là mặt hàng chủ yếu mà thôn trang này bán ra bên ngoài."

Tông Thận hơi gật đầu, bưng chén cháo đã bắt đầu nguội lên một hơi tu sạch cháo yến mạch.

Khi hắn bỏ chén cháo xuống, ánh mắt cũng nhìn về phía Mariel.

"Mariel, đợi sau khi lẫm đông kết thúc thì ngươi tới thôn Sitano một chuyến."

"Giao khoản tiền đã hứa là cho cha ngươi kia cho hắn."

"Đồng thời kêu hắn trong lúc quy hoạch việc xây dựng nông trường thì cũng nghĩ cách chuyển một phường gia công thịt tới đây."

Nghe Tông Thận nói, Mariel yên lặng nhớ ở trong lòng, không ngừng gật đầu.

Chuyện này cũng chỉ là một khúc nhạc đệm ngắn nên Tông Thận cũng không chú ý.

Hắn muốn làm thôn Sitano cung ứng cho lãnh địa liên tục thông qua mỗi liên hệ là lão gia Mars này.

Tông Thận ăn xong bữa tối rất nhanh, rồi ngồi trên ghế với vẻ hững hờ.

Tinh thần của hắn đắm chìm trong ô chứa đồ tùy thân và ở trong ba lo da dày của Long Quy.

Bên trong ô chứa đồ có một trăm linh bốn kia đã có một nửa bị chiếm cứ.

Trong đó không những có đủ thứ linh tinh, mà còn có vũ khí trang bị dự bị và vật tư và cả những đạo cụ có công năng không đồng nhất.

Trong đó ba lô Long Quy cũng cất giữ một chút vật tư.

Ba lô và ô chứa đồ tùy thân là hai giao diện trữ vật nhau.

So với ô chứa đồ tùy thân, trừ phi là ô chứa đồ không đủ dùng, nếu không thì rất ít khi Tông Thận xem ba lô.

Phần lớn vật phẩm của hắn đều đang để trong ô chứa đồ.

Đêm nay vừa khéo có thể sắp xếp lại một chút.

Sau khi hắn vừa mở giao diện của ba lô trữ vật ra thì đập vào mắt hắn là hai rương bảo vật.

"Sao vẫn còn rương bảo vật thế nhỉ?"

Tông Thận sửng sốt, chính hắn cũng không nhớ rõ hai rương bảo vật này là có được từ lúc nào.

Hắn đứng dậy, đi tới chỗ trống trong phòng khách, phất tay lấy những rương bảo vật này ra.

Một cái là rương bảo vật cổ đồng, một cái là rương bảo vật bạch ngân, hai rương bảo vật đều không có vấn đề gì.

Nhìn chằm chằm hai rương bảo vật này, Tông Thận nghiêm túc suy tư một hồi, cuối cùng cũng nhớ ra hắn có được chúng nó từ đâu.

Đây là hai rương bảo vật mà Tông Thận đã lợi dụng thuốc biến hình biến thành dáng vẻ của Saflee, rồi chui vào trong hầm trú ẩn Chôn Xương do giáo hội Calamity Raven đào tìm được.

Bởi vì sự kiện ở thôn Oddo quá kịch liệt, hắn vừa ra khỏi di tích thì đã vội vàng chạy đi anh hùng cứu mỹ nhân.

Cộng thêm ngay lúc đó ô chứa đồ tùy thân đã chứa đầy đủ loại vật phẩm và tài nguyên khẩn cấp.

Cho nên hai rương bảo vật này bị thu vào bên trong ô chứa đồ của ba lô.

Và chính lẽ đó nên đã khiến cho chúng bị hắn quên mất vài ngày.

Đây chính là một rương bảo vật cổ đồng và một rương bảo vật bạch ngân đó!

Mà họ Tông nào đó nói quên là quên luôn.

Nếu chuyện này mà truyền ra thì chắc chắn sẽ khiến những lãnh chúa bình thường kia ao ước tới ói máu luôn.

Thứ như rương bảo vật chỉ phân bố ở trong di tích các nơi hoặc là một vài chỗ đặc thù.

Đổ bộ sắp được nửa tháng, vẫn còn một vài lãnh chúa còn chưa được mở rương bảo vật nữa ấy chứ.

Mà kẻ mở rương bảo vật nhiều tới chết lặng như Tông Thận thì gần như là không có.

"Coi như không tệ."

"Đây đúng là niềm vui bất ngờ ngoài ý muốn mà."