Nam Thần! Kế Hoạch Của Anh Toang Rồi!

Chương 11. Đàn Anh Đẹp Trai Thân Thiện!

Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.net. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Nếu hắn chỉ đơn giản là một anh trai khóa trên nhìn có vẻ ngoài bình thường, lại đi tới làm điều này, nhất định sẽ bị người khác hiểu lầm là đang cố tình bắt chuyện tán tỉnh những nữ sinh khác. Thế nhưng lúc ngẩng đầu nhìn lên, bọn họ mới phát hiện, người vừa mở miệng nói kia là Chu Dục Văn rất đẹp trai, trên khoé miệng còn có thêm nụ cười mỉm nhẹ nhàng, nhìn khá là thân thiện, dễ gần, thì đương nhiên, chẳng còn ai nghi ngờ về động cơ của hắn nữa.

Hơn nữa, đối tượng mục tiêu của Chu Dục Văn đều là các cô gái có vẻ ngoài bình thường. Ngay cả khi bọn họ thực sự coi hắn là người cố tình đi tới bắt chuyện với mình, thì với một người có điều kiện như hắn, bọn họ cũng chẳng ngại để mối quan hệ này phát triển thêm một bước.

Chu Dục Văn ba mươi tuổi hài hước và giỏi nói chuyện, đã tận tình giúp những nữ sinh khoá dưới kia xách hành lý tới tận ký túc xá của bọn họ.

Thậm chí một lần, hắn còn có thể mang hành lý giúp đến ba - bốn em tân sinh viên

“Ký túc xã A9 à? Anh biết chỗ đó. Các em đi cùng anh nhé.”

“Vậy cám ơn anh nha.”

“Không sao, đừng khách sáo, mọi người đều là học sinh cùng trường, chăm sóc lẫn nhau là điều nên làm mà.”

“Anh à, mọi người muốn tới kí túc xá A9 ư?” Ngay khi Chu Dục Văn đang lịch sự đưa nhóm tân sinh viên mới đến kí túc xá A9, đột nhiên có một cô gái đi tới, nói chuyện với hắn.

Cô gái trước mặt cao khoảng một mét sáu bảy đến một mét sáu chín, dáng người mảnh khảnh, đi giày trắng, mặc quần jean skinny màu đen bó sát đôi chân nhỏ nhắn kết hợp với chiếc áo phông rộng thùng thình. Dáng người cao gầy, trên vai đeo balo, lại đội một chiếc mũ lưỡi trai màu đen trên đầu.

Trên người mặc cả một cây đen, càng tôn lên làn da trắng nõn nà của cô ấy.

Bên dưới chiếc mũ lưỡi trai là một cặp mắt màu đen như đang phát sáng cùng với khuôn miệng nhỏ nhắn, đôi môi màu đỏ tươi, hơi cong lên.

Lại là một người quen nữa.

“Đúng vậy, mọi người vừa mới đến điểm danh à?” Chu Dục Văn thản nhiên hỏi.

Cô gái này là Thẩm Ngọc, được mẹ là Lưu Mạn đưa tới báo danh.

Lưu Mạn là một bà nội trợ điển hình, bình thường người phụ nữ này rất ít khi rời khỏi thành phố mình đang sống, vì vậy đây là lần đầu tiên hai mẹ con bà ấy tới Kim Lăng, và đương nhiên, khó mà tránh khỏi sẽ có chút bối rối.

May mắn thay bọn họ lại gặp được Chu Dục Văn.

Đối phương vốn là người quen cũ từ kiếp trước, Chu Dục Văn lập tức tỏ vẻ: “Hai người cứ đi theo sau lưng cháu là được.”

“Dì ơi, đưa qua bên này, để con cầm cho”. Chu Dục Văn nhiệt tình, lễ phép, lại rất đẹp trai, hắn mặc trên người một chiếc áo phông trắng phối với quần màu be trông rất sạch sẽ gọn gàng, chiều cao cũng phải hơn một mét tám, khiến mọi người nhìn vào đều cảm thấy rất an tâm.

“Không cần đâu, dì tự cầm được”. Lưu Mạn không muốn làm phiền người khác, đặc biệt là khi trong tay Chu Dục Văn đang cầm rất nhiều hành lý của mấy cô cậu sinh viên bên cạnh.

“Không sao đâu dì, mọi người đều học chung một ngôi trường, giúp đỡ lẫn nhau là điều nên làm mà, dì đừng khách sáo với con.”

Chuyến này, Chu Dục Văn trực tiếp dẫn năm nữ sinh viên mới đi đến khu kí túc xá.

Trên đường đi, hắn đóng vai trò người dẫn đường, bắt đầu giới thiệu về các loại phong tục, văn hoá của trường học với các nữ sinh: “Trường của chúng ta ấy à, tuy diện tích khá nhỏ, nhưng dù sao nó cũng là một ngôi trường tập trung vào nông nghiệp, nên ở trong này có trồng rất nhiều loài thực vật.”

“Đấy, mọi người nhìn xem, cây bên đó chính hoa anh đào nở muộn của Tokyo, đợi tới tháng ba, hoa nở sẽ cực kỳ đẹp mắt. Sau này mọi người có thể đứng dưới gốc cây chụp ảnh.”

“Hàng cây bên đó tên là Malus halliana. Mọi người tới đây muộn quá rồi, đợi tới tháng ba năm sau mọi người sẽ biết, trong số các trường học ở đây, trường của chúng ta chính là ngôi trường đẹp nhất.”

“Còn có cây phong Nhật Bản, cây bùm bụp. Mấy cây có cành hướng thẳng lên trời kia có tên là cây trùng dương.”

“Wow, đàn anh, anh biết nhiều thứ quá”

“Không có, không có, đây đều là những gì mà sinh viên chuyên ngành nông nghiệp đều phải học, nếu mọi người học chuyên ngành này cũng sẽ phải học thôi.”

Chu Dục Văn đi đằng trước, tận tình giới thiệu ngôi trường này cho các tân sinh viên, suốt cả quãng đường, hắn luôn đối xử với mọi người vô cùng thân thiện và lịch sự.

Thẩm Ngọc và mẹ cô ấy đi phía sau, không ngừng chớp chớp đôi mắt to nhìn chằm chằm vào Chu Dục Văn phía trước, có chút đăm chiêu suy nghĩ.

Sinh viên năm nhất mới lên trường, đã gặp được một anh chàng cao ráo đẹp trai, lại còn là đàn anh khoá trên lịch sự tao nhã như vậy, đương nhiên trong lòng sẽ xuất hiện một số ảo tưởng mơ hồ.

“À, đúng rồi. Mấy em gái, có phải thẻ điện thoại di động của mọi người vẫn là thẻ ở quê không?”. Thấy cuộc nói chuyện này cũng ổn thỏa rồi, ít nhất là mình cũng tạo nên một chút uy tín nhất định trong lòng bọn họ, Chu Dục Văn cũng không muốn giả vờ thêm nữa.

“À, vâng, nhưng thẻ điện thoại của em đã ngừng sử dụng rồi. Em dự định tới đây rồi đăng kí lại luôn.”

“Chi bằng em đăng kí ở chỗ anh luôn đi. Khi mọi người ở trong trường, chắc chắn phải dùng đến đường truyền dữ liệu mạnh, nếu làm ở chỗ anh, chỉ cần chi tiền là một trăm năm mươi tệ, nhưng một trăm năm mươi tệ này sẽ được cộng trực tiếp vào thẻ điện thoại của các em. Sau đó, các em còn được tặng thêm một chiếc điện thoại thông minh và đường truyền dữ liệu lên tới 20M”

(Theo lý thuyết đường truyền dữ liệu 20M sẽ cho tốc độ download là 2,5 Mb/s)