Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.net. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Chu Dục Văn thật sự bối rối.

Trước mắt, hắn tuyệt đối không thể cho Tô Tình biết bản thân cũng là người trùng sinh.

Bởi vì hắn quá hiểu Tô Tình mà. Đúng là Tô Tình kia điêu ngoa, tùy hứng, ham muốn chiếm hữu cực kỳ mạnh, nhưng mặt khác, cô lại là một người phụ nữ truyền thống.

Phải biết rằng, dù Chu Dục Văn và Tô Tình đã yêu đương suốt bốn năm ròng thì lần đầu tiên chân chính của hai người vẫn là vào đêm tân hôn.

Tô Tình nghiêm khắc từ chối đòi hỏi của Chu Dục Văn, là bởi vì cô luôn cho rằng, người phụ nữ giống như một ổ khóa, mà người đàn ông lại là chìa khóa, một ổ khóa chỉ có thể kết hợp với duy nhất một cái chìa khóa mà thôi.

Còn những loại phụ nữ đã từng yêu đương tới hai - ba người bạn trai, sau đó còn lên giường với đàn ông, Tô Tình sẽ cho rằng kiểu phụ nữ đó tam quan có vấn đề, vô đạo đức.

Chu Dục Văn và Tô Tình đã ở bên nhau sáu năm, khẳng định là quãng thời gian ấy cũng có chút ngọt ngào.

Ví dụ như ngày tân hôn, Chu Dục Văn rất vui vẻ, cười nói: “Ái chà, rốt cuộc chìa khóa cũng được cắm vào trong ổ khóa mỹ nữ mà anh hằng mong ước rồi.”

Tô Tình bị câu nói này của Chu Dục Văn chọc cười khanh khách không ngừng, cô nói: “Anh sốt ruột đến vậy sao?”

"Đương nhiên là sốt ruột rồi! Đã đợi tận bốn năm mà, để anh xem kỹ ổ khóa bảo bối của anh đi."

"A! Đáng ghét!" Tô Tình bị câu nói này của Chu Dục Văn làm đỏ mặt, cô vội vàng đẩy đầu Chu Dục Văn ra, không cho hắn nhìn.

Nào có ai nhìn chằm chằm vào chỗ đó của con gái nhà người ta chứ?

Chu Dục Văn lại nói: “Anh không chỉ muốn nhìn, còn muốn hôn cơ.”

"Chu Dục Văn!" Tại khoảnh khắc đó, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Tình lập tức đỏ hồng, có cảm giác bấm một cái là sẽ chảy máu ra.

Đương nhiên, đến cuối cùng có hôn hay không thì không ai biết cả.

Dù sao đó cũng là ký ức vui vẻ về chuyện phòng the mà.

Sau khi hồi tưởng lại từng chút từng chút kỉ niệm giữa mình và Tô Tình, khóe miệng Chu Dục Văn vẫn không nhịn được mà khẽ cong lên. Nhớ ngày đó, Tô Tình rúc vào trong ngực hắn, thỏ thẻ nói: “Lần này em thực sự giao toàn bộ bản thân mình cho anh rồi đó!”

“Sau này, anh không được rời bỏ em!”

“Nhất định phải yêu em, cưng chiều em!”

“Nếu có một ngày anh dám bắt nạt em thì cứ chờ xem, kể cả kiếp sau em cũng không bỏ qua cho anh đâu!”

Mẹ kiếp, bây giờ nghĩ lại mới thấy… con mẹ nó, vậy mà thật sự có kiếp sau rồi!

Vấn đề là hắn không hề bắt nạt Tô Tình!

Trong chuyện Tô Tình và Chu Dục Văn ly hôn có rất nhiều nguyên nhân khác nhau, nhưng Tô Tình lại tuyệt đối không thực sự muốn ly hôn với Chu Dục Văn. Chủ yếu là lúc ấy, cô cho rằng Chu Dục Văn không thể rời khỏi mình được, dù sao cô cũng xinh đẹp ưu tú như vậy, mà mỗi ngày ngoại trừ nấu cơm, quét dọn phòng ốc, sau đó đọc tiểu thuyết chơi game thì Chu Dục Văn chẳng biết làm cái gì khác nữa.

Cô cho rằng, chỉ cần ly hôn thì không đến vài ngày, Chu Dục Văn nhất định sẽ tìm mình, yêu cầu nối lại tình xưa thôi.

Quan trọng nhất là lúc đó mẹ của Chu Dục Văn đang ráo riết thúc giục bọn họ sinh con, Tô Tình muốn thông qua ly hôn để thể hiện tầm quan trọng của mình!

Phải biết rằng, ngay cả khi đã ly hôn rồi, Tô Tình vẫn luôn tin tưởng vào một điều, đó là một cái chìa khóa chỉ được phối với duy nhất một ổ khóa mà thôi!

Dù sao Chu Dục Văn và Tô Tình đã ở bên nhau rất lâu rồi, cũng đã trải qua bốn năm thử thách!

Đời người có được mấy cái bốn năm chứ?

Bốn năm đại học đẹp nhất của cô, có Chu Dục Văn làm bạn trai, tuyệt đối không có lấy một chút khuyết điểm nào, nếu muốn tìm ra khuyết điểm duy nhất của hắn, thì chính là bản thân hắn không cầu tiến, lại quá mức ngốc nghếch mà thôi.

Đương nhiên, đây là cái nhìn khi đứng ở góc độ của Tô Tình, còn đứng ở góc độ của Chu Dục Văn, thì thật ra hắn có thể nhìn được mọi chuyện rất rõ ràng.

Hai người bọn họ có thể ở bên nhau lâu dài đến vậy, nguyên nhân chính lại là sự khác biệt to lớn này. Cô đã là một người mạnh mẽ, có lòng cầu tiến rồi, nếu người còn lại cũng như vậy thì khẳng định là hai người sẽ không bên nhau được bao lâu đâu.

Kết hôn gần hai năm, Tô Tình nói mình muốn thăng chức muốn tăng lương, muốn làm nhân viên văn phòng, Chu Dục Văn ủng hộ cô, hơn nữa bản thân hắn cũng thích công việc nhàn nhã ở nhà nấu cơm, chơi game này.

Hai năm qua, Chu Dục Văn ở nhà nghiên cứu thực đơn, mỗi ngày đều làm đủ các loại món ăn dinh dưỡng cho Tô Tình, sau đó cung cấp giá trị cảm xúc cho cô.

Mỗi lần Tô Tình gặp phiền phức trong công việc, cô ấy đều sẽ tìm chồng mình để tâm sự. Mà mỗi lần cô nói hết với Chu Dục Văn, hắn luôn có thể tìm ra điểm mấu chốt của vấn đề.

Lúc mới đi làm, không chỉ một lần Tô Tình từng mang theo vẻ mặt hạnh phúc bổ nhào vào trong ngực Chu Dục Văn, nói: "Chồng ơi, vẫn là anh hiểu em nhất, em thực sự không dám nghĩ, nếu không có anh, cuộc sống của em sẽ trở nên hỗn loạn như thế nào!"

Haizzz, thật ra lúc ấy Chu Dục Văn đã biết, tình cảm vốn không phải một thứ cố định, đã hình thành thì không bao giờ đổi thay.

Chẳng qua… hắn không ngờ rằng nó sẽ thay đổi nhanh đến vậy.

Chỉ hơn hai năm một chút, hai người đã ly hôn.

Ngày ly hôn, Tô Tình tỏ ra vênh váo hung hăng nói: “Lần ly hôn này, coi như là một thử thách cho anh.”

"Nếu anh muốn tôi quay lại thì tự mình suy nghĩ đi, xem mình nên làm như thế nào và phải làm như thế nào!"