Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.net. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Hai người ngồi trong căn tin đợi một lúc, Trịnh Nghiên Nghiên và Tô Tình gọi đồ uống trước.

Thường Hạo và Lý Cường bước vào căn tin, rất nhanh đã chú ý đến hai cô gái xinh đẹp đang ngồi nói chuyện cạnh cửa sổ. Vừa nhìn thấy đôi chân dài miên man của Trịnh Nghiên Nghiên, hai mắt đã Thường Hạo sáng rực.

"Trời ơi! Anh Hạo! Không phải là hai cô gái xinh đẹp kia chứ!?" Lý Cường cũng kích động đến reo lên.

"Nói nhảm! Chú có thấy anh lợi hại không?" Thường Hạo hất mặt đầy tự đắc, lập tức dẫn Lý Cường đến chỗ hai cô gái đằng kia.

"Xin chào, có phải cô là Trịnh Nghiên Nghiên không?" Giọng nói của Thường Hạo vang lên từ phía sau. Lúc này, Tô Tình đang quay lưng về phía bọn họ, vừa nghe thấy giọng nói của Thường Hạo, cô lập tức kích động đứng bật dậy.

"Chu Dục..." Chữ "Văn" còn chưa kịp thốt ra, cô đã nhìn thấy Lý Cường đang cười toe toét nhìn mình.

"Sao lại là cậu?" Chỉ trong tích tắc, khuôn mặt Tô Tình đã biến thành lạnh như băng, trong lời nói còn mang theo sự chán ghét, muốn đâm sâu vào lòng người.

Quả nhiên, còn đang cảm thấy sung sướng vì được Thường Hạo dẫn đi làm quen với mỹ nữ, vừa nghe thấy câu này, nụ cười trên mặt Lý Cường lập tức trở nên cứng đờ.

Không phải chứ? Sao lại không thể là cậu ấy được?

“Tôi…” Bị Tô Tình làm cho lúng túng như vậy, trong lúc nhất thời Lý Cường thực sự không biết nên nói gì.

Thế nhưng … Tô Tình vốn chẳng muốn quan tâm xem Lý Cường đang muốn nói gì, cô lập tức quay đầu lại, thản nhiên hỏi Thường Hạo: “Chu Dục Văn đâu?”

“Hả?” Thường Hạo cũng ngớ người vì câu hỏi quá mức đường đột này. Chủ yếu là đứng ở góc độ của Thường Hạo thì hiện tại cậu ấy vốn không quen biết Tô Tình, vậy mà cô lại hỏi một cách tự nhiên như thế?

Thường Hạo thoáng ngẩn người một lát, lại đưa mắt nhìn Tô Tình mắt ngọc mày ngài, đáng yêu hoạt bát, là một tiểu hoa khôi giảng đường, xinh đẹp động lòng người trước mặt, trong lòng thầm chửi một câu.

Mẹ kiếp, Chu Dục Văn kia có lai lịch như thế nào? Sao lại quen biết một em gái xinh đẹp như thế này?

Mà mẹ nó, hắn đã quen biết một cô em xinh đẹp như vậy vì sao được rủ lại nhất quyết không qua bên này đánh bài?

“Cậu ấy… cậu ấy nói là có việc, không đến được.” Bị Tô Tình hỏi dồn dập vài câu, Thường Hạo có chút ấp úng nói không nên lời.

“Sao thế? Tô Tình, bạn trai cậu không đến à?” Trịnh Nghiên Nghiên quan tâm hỏi.

Bạn trai?

Cả Thường Hạo lẫn Lý Cường đều sững sờ khi nghe câu hỏi này.

Mẹ nó! Nhóc con Chu Dục Văn kia, ăn cái chó gì mà tốt số thế?

“Anh ấy còn chưa phải là bạn trai tớ.” Lúc này, Tô Tình mới phản ứng lại, cô nhận ra mình hơi lỡ lời, nhưng cũng chẳng còn cách nào khác, vốn dĩ trong lòng cô đang vô cùng vui vẻ vì sắp được gặp Chu Dục Văn rồi, ai ngờ lại phát hiện anh không đến.

Mọi chuyện xảy ra hoàn toàn khác với trí nhớ của cô, khiến Tô Tình không khỏi bối rối.

Chẳng lẽ quá trình trùng sinh đã xảy ra vấn đề ở đâu đó rồi?

Chẳng lẽ Chu Dục Văn không đến học trường này?

Mãi cho đến khi nghe được câu trả lời của Thường Hạo, biết Chu Dục Văn vẫn đến ngôi trường này theo học, Tô Tình mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, tuy trong lòng vẫn đang nghi hoặc vì sao anh không đến đánh bài, nhưng cũng không đến mức hoảng loạn như vừa rồi nữa.

“Hi hi! Chưa phải là bạn trai, ý là sau này sẽ là bạn trai chứ gì?” Trịnh Nghiên Nghiên che miệng cười khúc khích.

“Cậu đáng ghét!” Tô Tình trừng mắt nhìn Trịnh Nghiên Nghiên.

Lúc này, Thường Hạo mới phản ứng lại, cậu ấy lập tức cười nói: “À, thì ra cô với lão Chu quen biết nhau! Sao không nói sớm? Vừa rồi, tôi thuyết phục cả nửa ngày mà cậu ấy vẫn từ chối bảo không đi được, biết thế tôi đã nhờ cô gọi điện cho cậu ấy rồi! Có mỹ nữ gọi, đảm bảo là cậu ấy đến ngay!”

Gọi điện thoại?

Đây là một ý kiến hay!

Hai mắt Tô Tình lập tức sáng lên, cô không chút do dự đã lấy điện thoại ra gọi, ai biết đâu lại nhận được phản hồi là số điện thoại này không đúng.

Tình huống có hơi ngại ngùng.

Suy nghĩ đầu tiên nảy lên trong đầu Thường Hạo và Trịnh Nghiên Nghiên chính là Chu Dục Văn từ chối nghe máy.

Chẳng lẽ hai người bọn họ cãi nhau?

Câu hỏi này vừa xuất hiện trong đầu, Thường Hạo lập tức đưa mắt nhìn gương mặt lo lắng không yên tựa như mất hồn của Tô Tình. Không đúng, Tô Tình xinh đẹp như vậy, Chu Dục Văn còn dám chọc giận cô ấy? Cậu ấy nghĩ như thế nào vậy?

Thường Hạo lại liếc mắt nhìn Trịnh Nghiên Nghiên.

Trịnh Nghiên Nghiên cũng rất khó hiểu, vừa nhìn đã thấy giá trị nhan sắc của Tô Tình không hề thua kém mình, rốt cuộc là người đàn ông như thế nào lại có thể làm cho Tô Tình tơ tưởng đến mất hồn mất vía như vậy?

Là Chu Dục Văn sao?

Trịnh Nghiên Nghiên đã bắt đầu có chút hứng thú với chàng trai này rồi.

“Không phải đã nói là đến đây để đánh bài sao? Còn đánh nữa không?” Lý Cường lộ vẻ mặt bất mãn lên tiếng, rõ ràng là tâm trạng của cậu ấy không vui.

Thường Hạo nói là giới thiệu mỹ nữ cho cậu ta, nhưng người ta đến đây rõ ràng là vì Chu Dục Văn!

Mẹ kiếp, rốt cuộc là Chu Dục Văn kia may mắn đến cỡ nào, rõ ràng trông hắn cũng chẳng đẹp trai bằng cậu ấy, sao lại có một cô bạn gái xinh đẹp đến nhường này?

“Đánh chứ, sao lại không đánh? Mỹ nữ, chắc là Chu Dục Văn ngủ rồi, hay chúng ta cứ đánh mấy ván đi, biết đâu đánh xong cậu ấy lại tỉnh.”