Nam Thần! Kế Hoạch Của Anh Toang Rồi!

Chương 36. Con Ruột Cũng Không Thể Nói Được!

Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.net. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

"Ai, lão Chu, cậu làm tổng đại lý từ lúc nào vậy? Làm sao không nói gì với bọn tôi thế?" Thường Hạo hỏi.

Chu Dục Văn trả lời: “Tôi có họ hàng ở phòng kinh doanh, sau đó ký hợp đồng làm đại lý. Chiếc điện thoại này cũng là họ vừa mới phát cho tôi."

"Mẹ nó chứ, Apple 5S luôn?" Thường Hạo thán phục nói.

Có thể nói Lý Cường hoàn toàn không có lấy một chút khái niệm gì về chiếc điện thoại di động hiệu Apple này, nhưng cậu ta cũng biết chiếc điện thoại này rất đắt, ngồi nghe một lát rồi không nhịn được lên tiếng hỏi: "Cậu làm tổng đại lý thế này chắc kiếm được rất nhiều tiền nhỉ?"

"Trước mắt còn chưa rõ ràng lắm."

"Lão Chu, cậu có thể hỏi giúp tôi xem thử phòng kinh doanh bên kia còn cần người hay không?" Lý Cường hỏi.

Thường Hạo nói: "Ngu ngốc, tổng đại lý chính là mỗi khu vực chỉ có một người làm được thôi, nếu cậu muốn làm, cũng chỉ có thể làm cấp dưới của lão Chu."

"A, ra là thế!" Lý Cường có chút thất vọng, nhưng rất nhanh, cậu ấy lại quay sang hỏi Chu Dục Văn, mỗi khi đại lý kinh doanh thứ cấp bán được một tấm thẻ thì Chu Dục Văn có thể nhận bao nhiêu tiền.

Chu Dục Văn bị Lý Cường hỏi đến phiền, hắn nói: "Đây là bí mật kinh doanh, có hợp đồng bảo mật, không thể nói được."

Lý Cường lập tức bĩu môi: "Anh em tốt cũng không thể nói được à?"

Chu Dục Văn cười nói: "Con ruột cũng không thể nói được."

Thường Hạo vốn không vừa mắt với Lý Cường, vừa thấy dáng vẻ tò mò quá đang của cậu ta hiện giờ lại càng thêm chướng mắt: "Cậu đừng để ý tới cậu ta. Lão Chu, có chỗ nào cần hỗ trợ cứ việc lên tiếng. Lại nói, cũng nhờ cậu ứng tuyển lớp trưởng, nếu không, con mẹ nó chứ, tên nam mọi rợ kia sẽ lên làm mất."

Mấy người ăn chút đồ đơn giản ở nhà ăn, sau đó trở về ký túc xá.

Vì mọi người chưa từng tiếp xúc với chuyện thẻ trường học, nên ai cũng rất hiếu kỳ về nó, tuy nhiên Chu Dục Văn vẫn luôn cúi đầu xem điện thoại, gần như không có thời gian để nói cho bọn họ nghe. Bọn họ có hỏi vài câu nhưng không nhận được câu trả lời, về sau cũng không tiện hỏi thêm nữa.

Cũng không phải Chu Dục Văn ích kỷ hẹp hòi, chỉ vì lúc này hắn thực sự bận rộn.

Ban ngày hắn đã tìm được hơn một trăm sinh viên mới có nhu cầu làm thẻ, bọn họ thật sự cho rằng Chu Dục Văn là học trưởng, nên có vấn đề gì chắc chắn bọn họ sẽ hỏi Chu Dục Văn trước. Chu Dục Văn cũng vui vẻ giúp bọn họ giải quyết vấn đề, dù sao hắn cũng đang chờ bọn họ làm thẻ ở chỗ mình mà.

Vấn đề là trong nhóm sinh viên mới này, lại có không ít thiếu nữ hoài xuân, muốn tiến thêm một bước với Chu Dục Văn.

Đám người Thường Hạo thấy Chu Dục Văn đang bận rộn, cũng biết ý mà không làm phiền tới hắn nữa.

Lúc ấy đúng là thượng tuần tháng chín, ban đêm gió mát hiu hiu thổi. Đây cũng là khoảng thời gian thoải mái nhất của trường đại học. Không chỉ có nhóm tân sinh vừa mới khai giảng xong, ngay cả một số sinh viên năm hai, năm ba cũng vừa mới lên lớp, tốp năm tốp ba đi vào nhà ăn.

Đương nhiên là những sinh viên này biết cách ăn mặc hơn nhóm tân sinh, đa phần bọn họ đều mặc váy ngắn hoặc là quần đùi.

Đôi chân dài của nhóm đàn chị lộ ra bên ngoài, dường như còn trắng như tuyết, trắng hơn so với nhóm sinh viên mới, thậm chí còn thon dài hơn.

Hết người này tới người kia xuất hiện làm cho Thường Hạo và Lý Cường ngắm không kịp.

Thường Hạo còn đỡ, nhưng Lý Cường đúng là nhìn đến ngớ cả người.

"Mẹ nó, anh Hạo ơi, cậu xem kìa, cô gái kia ăn mặc bạo dạn quá mức rồi? Đó không phải là áo ngủ sao?"

"Đây không phải là chuyện rất bình thường hả?"

Nữ sinh vừa tắm rửa trong nhà tắm xong, chỉ mặc một bộ quần áo ngủ rộng thùng thình, tóc còn ướt sũng. Nơi cô ấy đi qua sẽ lưu lại mùi hương của dầu gội đầu, khiến một số nam sinh thất thần đến mụ mị.

Còn có các cặp tình nhân tay trong tay cùng tới ăn cơm, nữ sinh hạnh phúc rúc vào trong ngực nam sinh.

Điều này đã mang đến một đòn kích thích cực kỳ sâu sắc tới hai tên cẩu độc thân là Thường Hạo và Lý Cường.

Thường Hạo nhìn một đôi tình lữ đang gọi món ăn ở bên kia, trong lòng yên lặng ngẫm nghĩ, trong thời gian học đại học, ta nhất định phải yêu đương! Nhất định phải bắt được trái tim thiếu nữ của Trịnh Nghiên Nghiên.

Đúng vào lúc này, trong tầm mắt của bọn họ lại xuất hiện một nữ sinh mặc áo sơ mi trắng với mái tóc ướt sũng. Nữ sinh này khoảng mười tám, mười chín tuổi, chỉ cần nhan sắc và dáng người không quá tệ thì sau khi tắm rửa xong, trên người đều sẽ mang theo một loại cảm giác như phù dung vừa mới trồi lên từ mặt nước, quan trọng nhất là cô gái này còn mặc một bộ áo trắng rộng thùng thình, khiến phong cảnh bên trong cứ mơ mờ hồ hồ, như ẩn như hiện.

Bởi vậy, cô gái này vừa mới xuất hiện đã khiến Thường Hạo và Lý Cường nhìn đến ngây dại. Bọn họ còn chưa kịp phục hồi tinh thần lại thấy cô gái này cứ nói cười rồi đi tới, tựa như ánh mắt kia đang nhìn về phía Thường Hạo, nhưng lại có cảm giác cô ấy đang chăm chú nhìn Lý Cường.

Thường Hạo cho rằng cô gái ấy đang cười với mình. Chẳng lẽ người ta có biết cậu? Nhưng cậu hoàn toàn không có ấn tượng gì về người ta mà?

Ngay khi Thường Hạo đang nghĩ nên chào hỏi như thế nào, lại thấy cô gái xinh đẹp nọ mỉm cười dịu dàng hỏi: "Hi! Đàn anh, tới ăn cơm à?"