Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.net. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Chu Dục Văn khẽ cười nhạo một tiếng nhưng không nói gì nữa. Hắn là người trùng sinh, đương nhiên đã biết Trịnh Nghiên Nghiên kia là kiểu con gái gì rồi. Làm bạn cùng phòng suốt bốn năm của Thường Hạo, Chu Dục Văn cũng rất thông cảm với cậu trai này. Bởi vì từ đầu đến cuối, Trịnh Nghiên Nghiên đều không có tình cảm với Thường Hạo.

Lý do Trịnh Nghiên Nghiên gần gũi với Thường Hạo chỉ đơn giản là trong cái học viện này, có mỗi một mình Thường Hạo và cô ấy là người cùng quê thôi, đương nhiên mối quan hệ sẽ thân thiết hơn một chút.

Thêm nữa, một cô gái như Trịnh Nghiên Nghiên khẳng định là sẽ thường xuyên cần đến sự trợ giúp của người khác, ví dụ như đi lấy chuyển phát nhanh, hay đồ ăn từ bên ngoài giao tới chẳng hạn. Thậm chí còn làm bài tập giùm hoặc biến thành chân chạy vặt gì đó nữa.

Trịnh Nghiên Nghiên ở bên ngoài một mình, quả thực không có người quen nào để nhờ vả, cho nên Thường Hạo mới trở thành sự lựa chọn tốt nhất của cô ấy.

Trong bốn năm theo đuổi Trịnh Nghiên Nghiên, Thường Hạo cũng từng nghĩ tới chuyện bỏ cuộc rồi, thế nhưng mỗi lần Trịnh Nghiên Nghiên nhờ cậu ấy hỗ trợ, cậu ấy lại một lần nữa tìm về sự tự tin.

Cậu ấy luôn nghĩ, vì sao Nghiên Nghiên lại nhờ mình hỗ trợ mà không để cho người khác đi tới hỗ trợ? Vậy chứng tỏ là ở trong lòng Nghiên Nghiên vẫn có một chút vị trí dành cho mình.

Mà ngay cả khi trong lòng cô ấy không có vị trí dành cho mình, thì chỉ cần mình vẫn đối xử tốt với cô ấy như trước đây, để cô ấy quen với sự tồn tại của mình, là chẳng phải sau này cô ấy cũng sẽ ở lại bên cạnh mình vì đã quá quen thuộc đến không thể rời xa sao?

Thường Hạo nghĩ thì hay lắm nhưng cậu ấy chưa từng đi cân nhắc xem thứ Trịnh Nghiên Nghiên thật sự muốn là gì.

Đối mặt với những lời Thường Hạo nói, Chu Dục Văn chỉ cười một cái rồi không phát biểu ý kiến gì thêm. Sau khi ăn cơm tối xong, bốn người bỏ hộp cơm vào toa ăn rồi cùng nhau trở về ký túc xá.

Có lẽ do cảm nhận được Chu Dục Văn không tin Trịnh Nghiên Nghiên có tình cảm với mình, nên trong lúc trở về ký túc xá, Thường Hạo lại tiếp tục nói thêm một đống “chứng cứ” khác. Cậu ấy nói tuy đây là lần đầu tiên mình và Trịnh Nghiên Nghiên gặp mặt, nhưng bọn họ đã nói chuyện trên mạng suốt hai tháng rồi, cả hai có chung sở thích.

"Sở thích gì?"

"Chúng tôi đều thích chơi xe bay QQ, hơn nữa cô ấy còn thường xuyên chủ động tìm tôi rủ chơi game cùng!"

"Ồ." Đối mặt với những lời này của Thường Hạo, Chu Dục Văn cũng chỉ có thể đáp lại bằng một tiếng “Ồ” đơn giản như vậy, nhưng Lý Cường nhìn dáng vẻ vội vàng muốn chứng minh của Thường Hạo, lại cảm thấy rất buồn cười.

Cậu ấy có lòng thêm mắm thêm muối, liền cười nói: "Vậy thì có khả năng, người ta chỉ đang nhàm chán thôi, anh Hạo ạ."

"Cậu thì hiểu cái búa!" Thường Hạo lười giải thích với Lý Cường.

Hừ, còn có một nguyên nhân nữa mà Thường Hạo cũng không định nói cho Chu Dục Văn và Lý Cường biết, đó chính là con gái thủ đô bọn họ tuyệt đối không coi trọng mấy người ở nơi khác đâu. Mà hiện tại, trong cả cái trường học này, phỏng chừng cũng chỉ có một mình cậu ấy và Trịnh Nghiên Nghiên là thật sự có gốc ở thủ đô thôi.

Thường Hạo cũng không tin Trịnh Nghiên Nghiên còn có sự lựa chọn nào khác ngoài mình.

Khi bốn người từ nhà ăn trở về ký túc xá cũng xấp xỉ tám rưỡi rồi.

Trên đường trở về ký túc xá, bọn họ tình cờ gặp được một sinh viên, người này vẫn mở miệng chào Chu Dục Văn bằng một tiếng đàn anh, đúng là rất khó hiểu.

Chu Dục Văn cũng lễ phép gật đầu đáp lại.

Điều này đã khiến đám người Thường Hạo vô cùng tò mò, thậm chí bọn họ còn có cảm giác Chu Dục Văn thật sự giống một người đàn anh học năm hai, năm ba.

"Giỏi thật, lão Chu, sao cậu lại giống như Boss ẩn vậy?"

Trở lại ký túc xá xong, mọi người bắt đầu thu dọn sữa tắm và dầu gội chuẩn bị cùng tới nhà tắm.

Chu Dục Văn nói: "Thật ra tôi có một người anh trai song sinh đang học năm hai ở đây."

"Thật hay giả vậy?"

Mọi người thu dọn đồ đạc xong xuôi rồi cùng đi tới nhà tắm.

Tháng chín, cơn gió mùa hè bay ngang qua sân trường mang theo mùi hoa đỗ quyên nhàn nhạt, Lý Cường bưng chậu rửa mặt đi trên đường tới nhà tắm, vừa ngửi thấy mùi này, cậu ta đã cau mày hỏi: "Sao ở đây toàn là mùi này thế nhỉ?"

"Không biết nữa, có phải do cái cây kia trồng ở phía sau ký túc xá nam sinh không? Nói thật đi Cường Tử, có phải tối hôm qua cậu nhân lúc chúng tôi còn chưa tới, đã giấu giếm chúng tôi làm điều gì đó phải không?"

Thường Hạo nói xong thì lắc lắc nắm đấm trong không trung.

Chu Dục Văn nghe xong, thoáng cười khúc khích một tiếng.

Lý Cường không khỏi xấu hổ 囧, mặt già đỏ lên nói: " Đánh rắm, đã lâu như vậy rồi, nếu là mùi của tôi, khẳng định là đã tan hết!"

"Ôi đúng rồi! Buổi chiều chúng ta đều đi ra ngoài! Chỉ có Vũ Hàng ở lại ký túc xá thôi. Vũ Hàng cậu nói xem nào, có phải cậu đã giấu giếm chúng tôi làm gì đó ở ký túc xá không?"

Lý Cường nói xong lại xông qua ôm lấy vai Lục Vũ Hàng.