Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.net. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

"Có phải là mọi người không nghĩ tới chuyện này không?" Lý Thi Kỳ tự hào hỏi.

Cũng có nghĩ đến đấy, vấn đề là Chu Dục Văn dùng chiêu này lại vô dụng.

Có điều … khi thấy Lý Thi Kỳ cứ nhớ mãi không quên 200 tệ kia, Chu Dục Văn cũng không keo kiệt, hắn cam kết sẽ thưởng thêm cho Lý Thi Kỳ 200 tệ, ngoài ra, nếu ngày mai Lý Thi Kỳ thật sự có thể mời được ba mươi người tới làm thẻ, Chu Dục Văn sẽ thưởng cho cô 200 tệ nữa.

Lần đầu tiên kiếm được tiền, trong lòng Lý Thi Kỳ rất vui vẻ, không ngờ Chu Dục Văn lại có thể hào phóng như vậy.

Lần đầu tiên nói chuyện phiếm của hai người diễn ra cực kỳ thoải mái, sau khi nghe điện thoại xong và trở về ký túc xá, Lý Thi Kỳ cứ cười mãi không ngừng, điều này làm mấy người bạn cùng phòng mới quen chú ý tới, cả đám không khỏi liếc nhìn nhau với ánh mắt đầy ẩn ý, chỉ hiểu ở trong lòng chứ không nói thẳng ra ngoài.

"Cậu gọi điện với ai thế? Vui vẻ vậy cơ à?"

"Bạn trai hả?"

"Không, bạn cùng cấp ba thôi."

"Bạn cấp ba à? Ôi chao, là nam hay nữ đấy?"

Lúc đang nói chuyện với Chu Dục Văn, Lý Thi Kỳ cũng không cân nhắc đến những chuyện này, thậm chí cô ấy đã là bạn học với Chu Dục Văn suốt ba năm trung học phổ thông, vậy mà đây mới là lần đầu tiên cả hai nói chuyện riêng lâu như vậy.

Chắc chắn là bạn cùng phòng sẽ không biết những điều này, mấy người bạn cùng phòng đại học với cô ấy sẽ nghĩ rằng, vừa trải qua ngày đầu tiên khai giảng mà cô bé này đã nói chuyện với nam sinh vui vẻ như thế, còn bảo đối phương là bạn cấp ba thì chắc chắn là tình chàng ý thiếp rồi!

Lý Thi Kỳ vội vàng giải thích, cô ấy nói: “Không có chuyện như vậy đâu, tôi với cậu ta chỉ là bạn học cùng cấp ba bình thường thôi.”

Thật sự rất bình thường luôn.

Nhưng lời giải thích của Lý Thi Kỳ lại có vẻ yếu ớt không vững vàng như vậy, khiến cho tất cả mọi người cứ hiểu theo ý của họ rồi ở đó mà cười trộm, còn nói: “Được rồi, hiện giờ chúng ta đã lên đại học không phải thời cấp ba nữa, có bạn trai cũng là chuyện bình thường mà.”

"Đúng thế! Cứ như là không ai có vậy!"

"Ôi, nói thế là cậu cũng có à?"

"Làm sao? Cậu không có hả?"

Thời cấp ba, Lý Thi Kỳ vẫn một lòng một dạ vùi đầu vào học tập, không hề nghĩ tới chuyện yêu đương, bên cạnh lại càng không có bao nhiêu người chịu nói chuyện với cô ấy về vấn đề tình cảm, còn sau khi vào đại học, buổi tối đầu tiên ở ký túc xá, cô ấy lại dành để nói chuyện với một người bạn khác giới, hình như một mối quan hệ nam nữ đã bắt đầu manh nha phát sinh rồi.

Một người bạn cùng phòng của Lý Thi Kỳ đã có bạn trai, hơn nữa mối quan hệ của hai người này rất tốt, khiến cô ấy có thể thoải mái nói ra chuyện tình cảm của mình. Trong khi một người khác, dù bày tỏ mình không có bạn trai, nhưng mối quan hệ giữa bọn họ lại khá là mập mờ, có vẻ như đang rơi vào tình huống trên tình bạn, dưới tình yêu!

Sau đó, Lý Thi Kỳ mới nhận ra rằng, cả một phòng ký túc xá thế này nhưng chỉ có mỗi mình cô ấy là từ nhỏ tới lớn không có một người bạn khác phái nào.

Lý Thi Kỳ còn kinh ngạc hỏi một câu: "Sao ở cấp ba mọi người đều yêu đương thế? Không cần học tập à?"

Lời này làm cho các bạn cùng phòng cực kỳ bất mãn: "Thi Kỳ à, cậu nói thế là có ý gì? Sao lại bảo bọn tôi chỉ biết yêu đương, chẳng lẽ cậu thì không à?"

"Đúng thế, khi nãy cậu vừa mới nói chuyện điện thoại với ai?"

"Đó là bạn cấp ba bình thường thôi!"

"Thì bọn tôi cũng là bạn cấp ba bình thường thôi!"

Nghĩ như vậy cũng phải, bởi vì Lý Thi Kỳ quá mức đơn thuần, cô ấy vốn không hiểu mấy chuyện kiểu này, nhưng các bạn trong ký túc xá của cô ấy lại tỏ vẻ ta đây đã nhìn thấu cả rồi, bởi tất cả mọi người đều là bạn cấp ba rồi từ từ tiến dần lên mà.

"Tôi nói với cậu này, Thi Kỳ, nếu cậu thật sự thích cậu bạn học cùng cấp ba kia, vậy thì phải giữ người ta cho chặt vào, đám con trai này lên đại học là trăng hoa lắm."

"Tôi, tôi không có gì với cậu ấy thật mà."

"Ôi, nói chuyện với cậu chán chết đi được!"

"Đúng thế!"

Suốt cả một buổi tối, ba nữ sinh khác đều nói về chuyện tình cảm của mình, mà vào những lúc như thế này, Lý Thi Kỳ lập tức nhận ra mình không thể chen vào một lời nào cả.

Phải nói về người mình thích à?

Lý Thi Kỳ suy nghĩ một lúc thật lâu, hình như hồi cấp ba, trong lòng cô ấy cũng chỉ có Trần Tình Biểu, Hạng Tích Hiên Chí, Nhạc Dương Lâu Ký, Đằng Vương Các Tự vân vân…, nếu cố gắng nghĩ thêm thì có hệ phương trình tuyến tính hai biến, dãy hình học với dãy số học mà thôi.

Được rồi, trong đầu Lý Thi Kỳ thật sự không thể lôi ra được một nam sinh nào cả.

[Trần Tình Biểu: là một bài sớ do nhà văn học Lý Mật thời Tây Tấn dâng tấu cho Tấn Võ Đế.

Hạng Tích Hiên Chí: là một bài văn xuôi ký sự viết về hồi ức của nhà văn Quy Hữu Quang đời Minh.

Nhạc Dương Lâu Ký: là bài ký của tác giả Phạm Trọng Yêm thời Bắc Tống.

Đằng Vương Các Tự hoặc Đằng Vương Các Thị Tự, có tên đầy đủ là Thu Nhật Đăng Hồng Phủ Đằng Vương Các Tiễn Biệt Tự (tạm dịch: ngày mùa thu lên Đằng Vương các Hồng phủ tham gia tiệc tiễn đưa). Nó vốn là tác phẩm của Vương Bột, một trong tứ kiệt của thời Sơ Đường.]