Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.net. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Khi Cố Dao Dao nói xong lời này, nét mặt Lưu Duyệt lập tức phát sinh những thay đổi rõ ràng. Cô ấy đã công khai chuyện mình thích Chu Dục Văn trong phòng ký túc xá, Cố Dao Dao này còn nói vậy là có ý gì?

Rõ ràng là Cố Dao Dao có để ý tới nét mặt của Lưu Duyệt, thế nhưng cô gái này hoàn toàn không thèm để ý tới những thứ như vậy.

Chu Dục Văn trả lời: “Không thành vấn đề.”

Sau này, hắn còn phải nhờ lớp phó phối hợp nhiều công việc với mình nữa.

"Chờ hôm nào có thời gian, tôi sẽ mời cậu ăn cơm."

"Coi như đã hẹn trước rồi nhé, đừng hứa lèo, tôi coi là thật rồi đấy." Cố Dao Dao tươi cười rạng rỡ, nói.

"Ừ."

Sau đó, hai người cúp máy.

"Cố Dao Dao, cậu có ý gì?" Điện thoại vừa cúp, Lưu Duyệt đã đứng lên hỏi thẳng.

Cố Dao Dao lộ vẻ mặt ngơ ngác hỏi: "Hả? Làm sao thế?"

Lưu Duyệt nói: "Tôi vừa mới nói, tôi sẽ theo đuổi Chu Dục Văn, cậu còn định hẹn Chu Dục Văn đi ăn ngay trước mặt tôi?"

Cố Dao Dao nhìn Lưu Duyệt tức giận như vậy, lại khẽ cười tủm tỉm, hỏi: "Sao thế? Chu Dục Văn là bạn trai của cậu à?"

"Tôi..." Lưu Duyệt bị hỏi đến nghẹn lời.

Cố Dao Dao nói tiếp: "Nếu người ta còn không phải là bạn trai của cậu thì tại sao tôi lại không thể hẹn người ta đi ăn nhỉ?"

Lưu Duyệt bị hỏi đến độ á khẩu, không trả lời nổi. Mã Điềm và Lý Tĩnh ở bên cạnh cũng đang khuyên bảo Lưu Duyệt đừng nóng giận, tất cả đều là bạn cùng phòng mà.

"Đúng thế, Dao Dao và lớp trưởng cũng chỉ vì yêu cầu công việc mà thôi, Dao Dao có nói là muốn theo đuổi lớp trưởng đâu?"

"Đúng thế, Duyệt Duyệt, cậu nhạy cảm quá rồi."

Hai nữ sinh đỡ lời như vậy cũng khiến Lưu Duyệt bớt đi phần nào tức giận, nhưng khi đưa mắt nhìn Cố Dao Dao, trong lòng cô ấy vẫn có chút không vui, có lẽ vì cảm giác nguy cơ thì phải, bởi khi so sánh với Cố Dao Dao, Lưu Duyệt quá bình thường.

Nhìn Cố Dao Dao bây giờ mà xem, mái tóc dài được búi lên, trên người mặc một chiếc áo hai dây, góc vai vuông kia đúng là điều mà vô số nam sinh đều tha thiết ước mơ, bên dưới là chiếc quần đùi bông, để lộ ra một đôi chân dài miên man.

Lưu Duyệt tức giận như vậy cũng vì cô ấy biết, nếu Cố Dao Dao dứt khoát cạnh tranh với mình thì bản thân sẽ không còn bất cứ hi vọng nào cả.

Cố Dao Dao ngồi ở bên kia hỗ trợ thầy giáo soạn thông tin, thỉnh thoảng vẫn sẽ nói chuyện với Chu Dục Văn. Chu Dục Văn tuyệt đối không qua loa với chuyện công việc. Sau khi nói xong, hắn cúp máy. Ai ngờ vừa cúp máy lại có cuộc gọi tới, Chu Dục Văn cứ nghĩ là Cố Dao Dao vẫn còn chuyện gì đó chưa nói xong nên cũng chẳng thèm nhìn màn hình thông báo, cứ thế mà ấn nút nghe điện thoại luôn: "Alo, còn việc gì không?"

"Chu Dục Văn, cậu vừa mới gọi điện với ai thế?"

Chỉ nghe giọng nói thôi, Chu Dục Văn cũng biết là ai đang gọi tới rồi, hắn thầm oán một câu mẹ nó. Sau đó, hắn giả vờ giả vịt hỏi: "Xin chào, xin hỏi cô là ai vậy?"

Bên kia thoáng khựng lại một lúc lâu mới nhớ ra rằng hai người đã sống lại rồi.

Vốn dĩ Tô Tình cũng tự nhủ rằng hiện giờ Chu Dục Văn không hề biết mình là ai nên chuyện hắn lạnh nhạt với mình cũng là lẽ hiển nhiên thôi, thế nhưng khi nãy, cô liên tục gọi cho hắn hồi lâu, vẫn thấy điện thoại không kết nối được, trong lòng mới sốt ruột vô cùng.

Bởi vậy ngay khi đường dây vừa kết nối được, cô đã vội vàng hỏi một câu không suy nghĩ, để bây giờ bị câu hỏi của Chu Dục Văn nhắc nhở, cô mới nhớ ra mình nên xử sự như thế nào, mới nhỏ giọng nói: "Tôi là Tô Tình."

Nghe âm điệu thay đổi đến 180 độ này, Chu Dục Văn cũng thoáng ngẩn người, hay lắm, chắc là hắn nghe nhầm rồi!

Vì sao giọng nói của cô vợ cũ này lại có phần hơi nũng nịu chứ?

Không phải cô nàng này từng nói, bản thân không biết nũng nịu là gì mà?

"Khụ." Trong khoảnh khắc này, Chu Dục Văn thực sự bối rối, có phần không quá thích ứng được với sự thay đổi của đối phương. Hắn khẽ hắng giọng, làm cho bản thân bình tĩnh lại, mới lên tiếng nói: "À à, bạn học Tô Tình à? Xin hỏi cậu có việc gì không nhỉ?"

"Không, chỉ muốn hỏi xem cậu thấy ngày đầu tiên đi học thế nào thôi." Tô Tình hỏi.

"Cũng được, à bạn Tô Tình này, tôi còn có chút việc, nếu bạn không có việc gì thì tôi cúp máy trước nhé?"

"Cậu từ từ hẵng cúp máy, Chu Dục Văn, nói chuyện phiếm với tôi một lát được không?" Tô Tình hỏi, giọng điệu vô cùng đáng thương.

Nói thật, khi nghe thấy giọng nói yếu ớt của Tô Tình, trong lòng Chu Dục Văn chỉ thấy buồn cười mà thôi. Hắn nói: "Cô Tô này, vấn đề là tôi có quen biết gì cô đâu mà nói chuyện?"

"Trò chuyện một lúc chẳng phải sẽ quen biết rồi sao? Chu Dục Văn, tôi cũng học ở trường cấp ba Từ Hoài, trước đây chúng ta còn từng gặp nhau ở trường nữa!"

"Nói vậy thì cậu yêu thầm tôi rồi."

"Cậu cứ khăng khăng nói như vậy, thế thì cứ coi như tôi yêu thầm cậu đi."

"Ha ha, sao tôi không nhìn ra nhỉ?"

"Có phải bây giờ trong lòng cậu còn đang có chút đắc ý hay không?"

"Cũng bình thường thôi. Mà cô Tô này, thật ra tôi không nghĩ tới một mối quan hệ yêu đương trong khi đang học đại học đâu."

"Vậy ư?" Nghe xong lời này, Tô Tình khẽ hừ một tiếng, cô cảm thấy mình đã nể mặt lão chồng cũ này quá rồi, để hiện giờ anh ta bắt đầu vênh mặt lên đắc ý.