Nếu Trên Đời Có Thuốc Hối Hận

Chương 25. Có còn ra dáng phụ nữ hay không

Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.net. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Sau khi Mục Viễn Hàng đàm phán không thành với Dung Nhan, anh cầm áo ngoài Âu phục và cà vạt chuẩn bị rời đi, nhưng vừa cử động, đau đớn trên tay khiến anh phải nhíu mày thì thôi đi, trên cánh tay cũng cảm giác có chút châm chích.

Anh vào nhà vệ sinh cởi áo sơmi của mình, phát hiện trên cánh tay có mấy vết máu ứ lớn nhỏ, đều do ban nãy anh khiêng người phụ nữ kia rồi bị cô dùng tay véo trong lúc giãy dụa.

Anh nhịn đau mặc lại sơ mi, trong lòng mắng nhiếc cô thậm tệ.

Đúng là cực kì đáng ghét!

Nhiều năm như thế, sao anh không biết cô lại thô lỗ vậy nhỉ, đầu tiên là tát anh một cái ngay trước mặt toàn bộ khách khứa trong đêm tiệc tối qua, hôm nay lại vừa cắn vừa cấu, có còn ra dáng phụ nữ hay không?

Tức giận đá mở cửa phòng, sải bước bỏ đi.

Lúc xuống tầng đi qua phòng ngủ của cha mẹ, anh hơi ngừng bước nhìn thoáng qua cửa phòng đóng chặt, sau đấy lạnh lùng hừ một tiếng, rời đi không thèm ngoảnh lại.

Ban nãy, khi mẹ anh bỏ đi với Mục Phồn mà không hề lưu luyến dù chỉ một chút, anh nhìn thấy sự thương tâm trong mắt cha mình.

Nhưng đối với một người cha chưa từng đặt đứa con trai là anh ở trong lòng, anh cũng chẳng bận tâm chút nào.

*

Hai tiếng sau, Dung Nhan gặp lại Mục Viễn Hàng trước cổng trường mầm non của con gái, cô tới đón con tan học, rất rõ ràng, anh cũng vậy.

Chiếc Bentley màu đen anh thường lái được đỗ ở ven đường, anh dựa bên xe nghe điện thoại.

Âu phục giày da, nghiêm nghị tao nhã.

Dung Nhan cảm thấy thật mỉa mai, con gái đi mầm non cũng hơn nửa năm, chưa từng thấy anh đưa đón con bao giờ, vậy mà sáng sớm nay tới đưa, chiều lại đến đón, đúng là tốn không ít công sức để giành quyển nuôi dưỡng con gái.

Cô rất không khách sáo dùng ánh mắt khinh bỉ mà liếc anh, sau đấy vẫn đi tới trước cổng trường mầm non, đứng ở đó đợi.

Mỗi ngày, khi cô tới đón con gái đều quen tới sớm hơn một lúc rồi chờ ở cổng, bời vì cô không muốn để bé con của mình lần nào cũng phải mong ngóng, cô hi vọng con gái vừa bước ra là có thể nhìn thấy mình.

Không cần chờ đợi, không cần băn khoăn, không cần kiễng chân trông ngóng, không cần mất mát bất an.

Thế nên, dù lúc này vẫn chưa tới giờ đón trẻ của trường mầm non, nhưng ngoài cửa đã tập trung tốp năm tụm ba những phụ huynh tới sớm.

Dung Nhan vừa xuất hiện ở trước cổng trường mầm non, Mục Viễn Hàng đã nhìn thấy, chỉ là cô đang dùng ánh mắt gì để nhìn anh vậy?

Giễu cợt? Khinh bỉ?

Người phụ nữ này đúng là càng ngày càng không coi ai ra gì.

Trong ấn tượng của Mục Viễn Hàng, ánh mắt Dung Nhan nhìn anh từ trước đến nay chỉ có ái mộ, say đắm, tha thiết, sùng bái, có đôi khi cũng là bình tĩnh và dịu dàng, nhưng chưa từng có bất cứ tâm trạng tiêu cực nào.

Cho nên bị cô liếc như thế, trong phút chốc anh chẳng còn tâm trạng nghe máy, sau khi qua loa kết thúc cuộc gọi, anh trực tiếp bấm số của cô, muốn gọi cô qua đây, hỏi xem ai cho cô lá gan để dùng ánh mắt như thế nhìn anh.

Dung Nhan nghe thấy điện thoại đổ chuông, lấy từ túi xách ra nhìn, thế mà là Mục Viễn Hàng gọi tới, cô nhìn thoáng qua nơi anh đang đứng, nhìn thấy anh sắc mặt khó coi trừng mắt nhìn cô, cô cảm thấy nhàm chán, thẳng tay cúp máy, quay đầu tiếp tục đợi con gái.

Mục Viễn Hàng lại bị hành động của cô chọc tức, dứt khoát cất điện thoại đi, cất bước đi tới chỗ cô.

Vốn dĩ anh không muốn làm ầm ĩ với cô trước mặt bao nhiêu người, dù sao hình tượng của anh đại diện cho Mục thị, anh không muốn chuyện gia đình náo loạn, phu nhân họ Mục đòi ly hôn bị lộ ra ngoài, nhưng cái kiểu thái độ của cô khiến anh không thể nhịn được nữa, chỉ đành đích thân qua đó bắt người.

Chương 26 Loại phụ nữ không có bất kì kỹ năng sinh tồn nào như cô

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Dung Nhan quay đầu nhìn sang Mục Viễn Hàng đang đi tới chỗ mình, trong lòng nhanh chóng cân nhắc thiệt hơn, cuối cùng chọn lựa xoay người rảo bước nghênh đón anh, ngăn người lại trước khi anh tiến lại gần cổng trường, cắn răng thấp giọng hỏi:

"Anh làm cái gì đấy?"

Dung Nhan nghĩ, hai người họ cứ thấy mặt nhau là sẽ cãi nhau, nhỡ đâu làm ồn to tiếng, bị phụ huynh khác nghe thấy hai người họ sắp ly hôn, chắc chắn sẽ ảnh hưởng rất lớn tới con gái.

Dù sao từ lúc con gái đi học, người cha như anh chưa từng xuất hiện, chẳng bằng dứt khoát cứ để anh dùng hình tượng người cha bận rộn để tiếp tục tồn tại trong suy nghĩ của thầy cô nhà trẻ và các phụ huynh khác.

Thế nên cô mới chủ động bước qua ngăn anh lại.

Mục Viễn Hàng dừng bước, cúi đầu nhìn người phụ nữ đang bạnh hàm, dùng đôi mắt nén giận trừng mình, sau đó lại nhìn quần áo trên người cô, rồi nở một nụ cười khinh miệt, nhếch mày hỏi:

"Cô chắc chắn cô muốn ly hôn?"

"Phải!"

Dung Nhan tức giận nghiến ra một chữ trả lời anh, anh không nghe hiểu tiếng Trung à, cô nói rất nhiều lần rồi, nếu như là chuyện liên quan tới việc ly hôn, phiền liên hệ trực tiếp với luật sư của cô.

Bản thân cô, không còn gì để nói với anh cả.

Mục Viễn Hàng quan sát cô, giọng điệu tràn đầy sự châm biếm:

"Loại phụ nữ tách rời xã hội 5 năm, không có bất kì kỹ năng sinh tồn nào như cô, ly hôn xong không sợ chết đói à?

Dung Nhan bị lời nói của anh cười nhạo không chút lưu tình như thế, vành mắt đỏ hồng, nhưng anh vẫn đâm mạnh vào trái tim cô:

"Còn nữa, cô còn chẳng thể lo liệu được cuộc sống của mình, lấy quyền nuôi con làm gì chứ?"

"Chẳng lẽ cô định để con gái tôi ngày ngày ăn trấu nuốt rau sống cuộc sống nghèo khổ? Mặc quần áo rẻ tiền như cô? Xin lỗi, việc này không thể được, thế nên nếu cô khăng khăng muốn ly hôn, tôi sẽ không nhường quyền nuôi dưỡng con gái cho cô."

Anh vươn tay, ghét bỏ túm lấy quần áo trên người cô, sau đó lại cười:

"Mặt khác, tốt bụng nhắc nhở cô một câu, không phải người đàn ông nào cũng có thể cung cấp cho cô cuộc sống đãi ngộ sung túc như tôi cho cô bây giờ đâu!

Lúc này, Dung Nhan chỉ cảm thấy anh rất chướng mắt.

Lời trong ý ngoài của anh đều đang ám chỉ cô, Dung Nhan rời khỏi Mục Viễn Hàng thì không thể sống, tốt nhất đừng có làm loạn, đàng hoàng ở bên cạnh anh sống qua ngày.

Cái thái độ trịch thượng của anh, còn cả cảm giác ưu việt bắt nguồn từ việc cô từng yêu anh yêu đến si dại, khiến Dung Nhan tức run người, trước mắt choáng váng.

Anh cho rằng cô là một người tệ hại như vậy sao?

Tốt xấu gì cô cũng đủ tài đủ đức, qua được TEM-8, hồi Đại học là một người giỏi ca múa, khôn khéo linh hoạt, từng đảm nhiệm vị trí trưởng ban văn nghệ Hội sinh viên.

Nếu không phải vừa tốt nghiệp đã gả cho anh, nói không chừng hiện giờ cô cũng là một thành phần trí thức cao cấp xinh xắn nổi danh, nào tới nỗi phải chật vật vắt hết óc viết sơ yếu lý lịch hòng tìm được việc như bây giờ?

Đương nhiên, đây đều là lựa chọn của bản thân cô, cô không hề có ý oán giận, cũng chưa từng hối hận, nhưng như thế không đại biểu anh được phép cười nhạo, châm chọc, coi thường cô chỉ vì hoàn cảnh của cô bây giờ.

Còn nữa, anh tưởng cô thèm muốn cái cuộc sống phú quý anh cho sao?

Cho tới bây giờ, điều cô mong muốn chỉ có tình yêu.

Phía sau vang lên tiếng chuông trường mầm non tan học, kéo cô từ vòng xoáy giận dữ ra ngoài.

Cô ngẩng đầu nhìn về phía anh, thản nhiên chẳng hề sợ hãi:

"Anh muốn tranh quyền nuôi dưỡng con gái?"