Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.net. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

“Còn việc đạo cụ ném trúng người sẽ bị choáng, là vì cân nhắc đến trường hợp hai người không ưa nhau, đều cảm thấy đối phương là kẻ ngốc, nên cho bọn họ một cách để trút giận!”

Trò chơi được làm theo yêu cầu của Phương Diểu, giờ nhìn lại… rất khó đánh giá.

Trong trò chơi, Phương Diểu và Khương Thu Tự nhanh chóng cãi nhau.

Khương Thu Tự: "Anh cố tình phá hoại đúng không?"

Phương Diểu: "Tôi không có, cô mau thái hành đi."

Khương Thu Tự tức giận: "Anh đưa tôi khoai tây, tôi thái hành thế nào được."

Phương Diểu giả vờ ngốc: "Tôi đưa cô khoai tây á?"

Trước màn hình lớn, mọi người trong nhóm dự án đều ôm trán, giám đốc ơi, anh có thể nghiêm túc chút không, rất mất mặt đấy.

Nhưng nhìn hình ảnh chibi của hai người trong bối cảnh trò chơi lắc lư, bận rộn, khuôn mặt của mọi người không khỏi nở nụ cười, xem rất thích thú.

Ngoài việc cố tình gây náo loạn lúc đầu ra, về sau Phương Diểu không cố tình phá hoại nữa. Dưới áp lực kép của thời gian đếm ngược và yêu cầu của thực đơn, anh thực sự hơi luống cuống, anh không hiểu tại sao Khương Thu Tự chơi lần đầu mà lại có thể bình tĩnh như vậy.

May mắn thay, độ khó và yêu cầu điểm số của cửa ải đầu tiên không cao, hai người vượt ải, vừa hay đạt điểm yêu cầu để có được số sao tối đa.

Tuy nhiên, thành tích như vậy không thể khiến Khương Thu Tự hài lòng, cô vung dao trong tay: "Tiếp tục như vậy, tôi sẽ chém anh!"

"Cô tới đây, cô tới đây." Phương Diểu không sợ, tất nhiên anh không nói ra câu này, mặc dù con dao trong trò chơi không thể chém người, nhưng ngoài trò chơi thì không chắc.

Đến ải thứ hai, căn bếp được mở ở hai bên vạch kẻ đường dành cho người đi bộ, giữa vạch kẻ đường dành cho người đi bộ là người qua đường.

Bối cảnh này khiến Khương Thu Tự thấy thú vị, rốt cuộc phải có lối suy nghĩ như thế nào mới có thể nghĩ ra thiết kế bối cảnh như vậy.

"Bắt đầu rồi, cà chua, lấy cà chua." Phương Diểu gọi cô.

"Cần anh lải nhải à!" Khương Thu Tự liếc anh một cái.

Lần này cả hai đều chơi rất nghiêm túc, kết quả không lâu sau, lại cãi nhau.

Khương Thu Tự: "Anh đừng cản tôi."

Phương Diểu biện giải: "Tôi không cản cô, không phải vừa có người đi ngang qua à?"

Khương Thu Tự: "Anh nhìn thấy người đi đường, không nhìn thấy tôi à, anh đi vòng sang bên kia đi!"

Phương Diểu: "Sao cô không đi vòng sang bên kia!"

Khương Thu Tự: "Tôi đến trước."

"Ai nhìn thấy." Phương Diểu chỉ người đi đường không ngừng đi qua bên cạnh, "Cô hỏi xem bọn họ có nhìn thấy không?!"

Ngoài trò chơi, mọi người trong nhóm dự án đều kinh ngạc trước sự vô liêm sỉ của Phương Diểu, thầm trả lời, chúng tôi đều nhìn thấy!

Câu nói này khiến Khương Thu Tự tức điên lên, trong game chỉ có hai người bọn họ, xung quanh toàn là NPC, hỏi thế nào cũng vô ích, hỏi cũng chỉ tốn công, thậm chí còn chẳng ai thèm quay đầu lại, không lẽ phải thoát khỏi game, hỏi người của nhóm dự án sao!

Tất nhiên là không thể thoát rồi, thấy thời gian không đủ để đạt được số sao tối đa, Khương Thu Tự giơ quả cà chua trong tay lên ném thẳng vào mặt Phương Diểu.

Phương Diểu lập tức bị choáng váng, anh không giận mà còn mừng rỡ, là cô ra tay trước, không thể trách tôi được!

Vừa hết choáng, anh liền cầm đĩa trong tay lên, nhưng còn chưa kịp ném ra thì đã bị hành tây đập vào đầu, đành phải đợi hết choáng lần nữa.

Đáng tiếc, anh không thể đợi đến lúc đó, Khương Thu Tự ném cà chua bên trái, hành tây bên phải, khiến anh choáng váng tại chỗ, nhục nhã một trận.

"Thời gian choáng váng lâu như vậy sao? Sửa, nhất định phải sửa!" Phương Diểu la hét trong lòng.

Mà cảnh tượng trong game lại khiến mọi người trong nhóm dự án nghi ngờ, game này chơi như vậy sao?!

Phát tiết cảm xúc xong, sau khi kết thúc cửa ải, Khương Thu Tự không đề cập đến việc đổi đồng đội, chỉ trừng mắt nhìn anh: "Anh nghiêm túc chút đi."

Phương Diểu đã rất nghiêm túc rồi, thực sự khó có thể mở lời, giả vờ bình tĩnh: "Được rồi, lần này chơi cho tử tế."

Dứt lời, hai người lại vào cửa ải thứ hai.

Một lát sau, tình hình chỉ có thể nói là khá hơn đôi chút.

Khương Thu Tự: "Anh đừng cản tôi."

Phương Diểu: "Tôi phải đi lấy cà chua."

Khương Thu Tự: "Không cần anh lấy, anh đi bưng đồ ăn đã làm xong là được."

"Không kịp."

"Kịp."

Cãi nhau ầm ĩ, hai người lại qua ải với số điểm vừa đủ đạt số sao tối đa.

"Đồ ngốc!" Khương Thu Tự đánh giá Phương Diểu một chữ rồi chuẩn bị vào cửa ải thứ ba, lúc này máy liên lạc reo lên.

Sau khi kết nối, trợ lý nhỏ báo cáo: "Tổng giám đốc Khương, bên Chính phủ đã gửi tới vài văn bản có liên quan đến quy phạm, và thay đổi nhỏ về quản lý ngành giải trí."

Khương Thu Tự suy nghĩ một lát, mặc dù những văn bản này rất có thể chỉ là một số điều khoản dự định, gửi đến các công ty trong ngành để tham khảo ý kiến, không phải là việc cần xử lý gấp, nhưng người làm chủ như cô vẫn không muốn làm lỡ việc chính trong giờ làm.