Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.net. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

TRước kia Lý Nặc còn cảm thấy, phụ nữ thời cổ thì nên đánh đàn thêu hoa, không nên múa đao nghịch kiếm, chém chém giết giết.

Hiện giờ hắn đã đổi ý.

Múa đao nghịch kiếm thật là tốt, nếu nương tử chỉ biết đánh đàn thêu hoa, hắn bây giờ đã là một người chết rồi.

“Bảo vệ Lý Nặc.”

Nữ tử thanh lãnh dứt lời, cả người lăng không mà lên, nhanh chóng vút đi về phía lầu cao nơi xa xa.

Mũi tên kia được bắn ra từ cửa sổ bên đó.

Đã trải qua thời khắc mạo hiểm vừa rồi, Ngô quản gia lập tức kéo Lý Nặc lùi vào huyện nha.

Một lát sau, nữ tử thanh lãnh lại đi vào huyện nha.

Ngô quản gia lập tức hỏi: “Thiếu phu nhân, bắt được thích khách không?”

Nữ tử lắc đầu.

Một kích không trúng, liền chạy trốn thật xa, không để lại dấu vết nào, đối phương là thích khách chuyên nghiệp.

Ngô quản gia thở dài, lão gia đắc tội với quá nhiều người, căn bản không thể đoán được hung thủ, đành nói: “Chúng ta về trước đi.”

Lý Nặc lên xe ngựa, yên lặng đến gần nương tử nhà mình một chút.

Đến giờ hắn vẫn còn thấy sợ hãi, gần nàng một chút mới có cảm giác an toàn.

Cùng lúc đó, trong lòng hắn cũng thấy rất khó tin.

Tại thế giới này, người nhà quan viên lại nguy hiểm như vậy sao? Đây chính là thủ đô của một nước, dưới chân thiên tử, nhưng chỉ trong vòng một ngày, hắn đã bị ám sát hai lần rồi, xem ra trị an của Đại Hạ cũng không tốt lắm.

Bảo sao Ngô quản gia lại muốn dẫn nhiều người đi ra ngoài. . .

Không lâu sau, xe ngựa đi ngang qua cửa hàng nào đó, Ngô quản gia kéo dây cương, nhảy xuống xe ngựa, nói: “Thiếu gia, thiếu phu nhân, chờ một lát, đêm nay lão gia có thể về, lão nô đi mua ít bánh ngọt mà lão gia thích. . .”

Sờ lên hông theo thói quen, Ngô quản gia chợt giật mình, ngạc nhiên nói: “Túi tiền đâu?”

Lý Nặc nghe vậy, liền lấy ra một túi tiền ở bên hông, tiện tay ném qua, nói: “Dùng của ta đi.”

Ngô quản gia tiếp nhận túi tiền, lại kinh ngạc nói: “Tại sao túi tiền của lão nô lại ở chỗ thiếu gia?”

Lý Nặc cũng không biết, có thể là Ngô quản gia làm rơi trên giường, lúc hắn mặc quần áo thì bị cuốn vào, Ngô quản gia cũng không nghĩ nhiều, đi vào cửa hàng bánh ngọt, mua xong lại lên xe ngựa, đánh xe trở về…

. . .

Phủ Đại Lý Tự Khanh.

Lý Nặc ngồi trước bàn, nhìn về phía Ngô quản gia, đồng thời còn đưa tay ra bắt lấy hư không, nói: “Một chiêu lúc sáng nay là. . .”

Trong nửa ngày qua, Lý Nặc đã khắc sâu về sự nguy hiểm của thế giới này.

Nương tử mặc dù lợi hại, lợi hại đến mức có thể tay không đỡ tên, nhưng cũng không thể ở bên cạnh và bảo vệ hắn mọi lúc mọi nơi.

Cầu người không bằng cầu mình, an toàn của mình, tốt nhất là nắm trong tay mình.

Huống chi, đối với Lý Nặc mà nói, khi gặp nguy hiểm thì ở bên cạnh nương tử là an toàn nhất, nhưng khi không có nguy hiểm, thì nàng chính là nguy hiểm lớn nhất.

Lý Nặc xoa xoa ngực, nơi này vẫn còn hơi đau.

Mặc kệ là vì thích khách hay là vì bảo vệ mình khỏi tay nương tử, hắn đều phải mạnh lên.

Ngô quản gia nghĩ nghĩ, nói: “Thiếu gia nói đến chiêu thức lão nô dùng để cố định ngài đúng không, đó thật ra là lấy khí ngự vật, chỉ cần có tu vi Võ Đạo tứ cảnh là có thể làm được.”

Lý Nặc nhíu mày: “Võ đạo?”

Nghĩ đến thiếu gia bị đụng hỏng đầu, không nhớ gì cả, Ngô quản gia liền kiên nhẫn giải thích: “Võ đạo là một phương thức tu hành, mới nhập môn thì người bình thường sẽ có sức lực của ngàn quân, người tu vi cao thâm thì có thể lấy khí ngự vật, lăng không mà đi, phi hoa trích diệp cũng có thể đả thương người, tu đến cuối cùng thì còn có năng lực dời núi lấp biển. . .”

Lý Nặc càng nghe hai mắt càng sáng, thế giới này trừ nguy hiểm ra, thì hình như cũng không tệ.

Hắn mong chờ hỏi: “Nếu ta tu hành Võ đạo, có thể đánh lại nương tử của ta không?”

Ngô quản gia lắc đầu, lập tức giội cho hắn chậu nước lạnh, nói: “Thiếu gia, ngài không có căn cơ Võ đạo, không thể tu hành Võ đạo, huống chi, thiếu phu nhân là thiên tài hiếm có, lão nô cũng không phải đối thủ của thiếu phu nhân, coi như ngài có căn cơ Võ đạo, cũng khó có thể đuổi kịp thiếu phu nhân…”

Ánh sáng trong mắt Lý Nặc lập tức bị dập tắt, chẳng lẽ cả đời này hắn đều không thể xoay người?

Thấy Lý Nặc thất vọng, Ngô quản gia lại an ủi: “Thiếu gia không cần nản chí, trên đời này có vô số người không có căn cơ Võ đạo, mặc dù không tu được Võ đạo, nhưng còn có thể tu hành đạo của Bách gia (trăm nhà)…”

Lý Nặc giống như quả cầu xì hơi, vô lực nói: “Bách gia gì?”

Ngô quản gia nói: “Nho gia, tu thân, tề gia, trị quốc, bình thiên hạ, có thể nuôi Hạo Nhiên Chính Khí, vạn pháp không sợ… thiếu gia muốn học không?”

Lý Nặc hỏi: “Hạo Nhiên Chính Khí, có thể đánh lại thiếu phu nhân không?”

Ngô quản gia lắc đầu nói: “Không thể.”

Lý Nặc khoát tay: “Vậy không học.”

Ngô quản gia lại nói: “Binh gia, chinh chiến sa trường, lấy sát nhập đạo, công phạt chi khí, đánh đâu thắng đó… thiếu gia muốn học không?”

Lý Nặc hỏi: “Công phạt chi khí, có đánh lại thiếu phu nhân không?”