Nương Tử, Hộ Giá!

Chương 14. Tống Giai Nhân (2)

Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.net. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Trong gian phòng bên cạnh.

Lý Nặc ngồi trước bàn, hai mắt giật giật, cuối cùng cũng tỉnh lại.

Không biết đã ngẩn người bao lâu, quay đầu nhìn lại, thế mà đã tối rồi.

Tỉnh táo lại, thở dài một hơi.

Giờ phút này, hắn đã tiếp nhận việc mình xuyên qua.

Đời trước, cha mẹ đã mất sớm, nửa năm trước lại đưa tiễn bà nội đã nuôi dưỡng hắn, tại thế giới đó, thật ra hắn cũng không còn gì lo lắng, thứ duy nhất hắn không cam lòng là, không biết phải cố gắng bao nhiêu mới có thể vượt qua cuộc thi công chức, ôm lấy bát sắt, nhưng cứ vậy mà hết. . .

Biết thế thì đã không liều mạng như vậy rồi.

Tuy nhiên, nghĩ đến đời này, có thể nói là ôm bát vàng, nên tâm trạng của hắn cũng khá hơn chút.

Ngẩn người xong, Lý Nặc mới phát hiện mình rất đói, cơm chiều Ngô quản gia mang đến đã lạnh tanh, Lý Nặc cũng không quan tâm, đang định động đũa, bỗng nhiên có tiếng gõ cửa truyền vào.

Hắn đứng lên, đi ra mở cửa, hơi sững sờ nhìn bóng dáng ngoài cửa, hỏi: “Nương tử, đã muộn rồi, có chuyện gì sao?”

Hắn cũng biết, mặc dù hai người đã thành hôn, nhưng vẫn luôn ngủ riêng.

Nữ tử thanh lãnh nói: “Có thấy kiếm của ta đâu không?”

Lý Nặc lắc đầu nói: “Không. . .”

Ánh mắt nữ tử hơi đi xuống, hỏi: “Vậy trong tay huynh là thứ gì?”

Lý Nặc cúi đầu, phát hiện trong tay mình là một thanh kiếm.

Lý Nặc hoàn toàn không biết kiếm của nương tử rơi vào tay mình từ lúc nào.

Lý Nặc tranh thủ trả kiếm cho nàng, nói: “Xin lỗi, ta cũng không biết vì sao. . .”

Nữ tử áo trắng không nhiều lời, trực tiếp quay người rời đi, đi hai bước thì dừng lại, nhưng cũng không quay đầu, nói: “Chuyện kia… xin lỗi, là ta hiểu lầm huynh.”

Lý Nặc xoa xoa ngực, rất rộng lượng nói: “Không sao.”

Người ta cứu mạng hắn, đá một cái thì có là gì.

Nương tử nhà mình dù hơi bạo lực, nhưng vẫn biết nói đạo lý.

Nhìn bóng dáng sắp biến mất trong viện, Lý Nặc ma xui quỷ khiến thế nào lại hỏi một câu: “Đúng rồi, nương tử… nàng tên là gì?”

Hắn chợt nhớ ra, mình còn chưa biết tên của nàng.

Bóng người kia đã biến mất, một âm thanh như có như không truyền đến.

“Tống Giai Nhân.”

. . .

“Tống Giai Nhân. . .”

Đúng là một cái tên hay, Lý Nặc niệm vài lần trong lòng, quay người về phòng, lúc chuẩn bị đóng cửa thì lại sững sờ nhìn một túi tiền màu hồng trong tay mình.

Đây là cái gì?

Vì sao hôm nay trong tay mình luôn có thứ kỳ kỳ?

Lý Nặc mở túi tiền ra xem, bên trong chỉ có chút bạc vụn, hắn đưa lên ngửi ngửi, trên túi tiền còn có mùi thơm nhàn nhạt, hắn cũng không xa lạ gì với mùi này, dù sao cũng ở cùng nương tử cả ngày, vẫn ngửi thấy mùi trên người nàng.

Thế nhưng mà, vì sao túi tiền của nương tử lại ở trong tay hắn?

Còn nữa… vì sao hắn lại nói lại?

Lý Nặc nghĩ nghĩ, hôm nay, túi tiền của Ngô quản gia cũng xuất hiện trong tay hắn, không chỉ như vậy, còn cả kiếm của nương tử cũng bỗng nhiên xuất hiện trên tay hắn. . .

Nghĩ ngợi một lát, hình như vừa rồi lúc hắn trả kiếm cho nương tử, lại thuận tay cầm lấy túi tiền của nàng, tất cả đều là hành động theo bản năng.

Không phải đâu, lẽ nào ‘mình’ trước kia là một tên trộm?

Trong lúc vô tình vẫn còn giữ lại thói quen này?

Không thể nào, một kẻ ngốc không thể biết những thứ này, đột nhiên, Lý Nặc chợt nảy ra một ý nghĩ.

Hắn lập tức triệu hồi Pháp Điển, ánh mắt khóa chặt vào bức tranh chân dung của nam nhân râu dê ở trang thứ hai kia.

Sau đó, Lý Nặc lại nghĩ đến một việc, ánh mắt nhìn vào nữ thích khách ở trang thứ nhất.

Một lát sau, trong một gian phòng ở Lý phủ, Ngô quản gia tò mò hỏi: “Thiếu gia, ngài đến phòng của nữ thích khách kia làm gì?”

Nữ thích khách hành thích Lý Nặc từng là nha hoàn trong phủ, nơi này là phòng của nàng, đã bị điều tra rồi, giờ phút này có vẻ hơi lộn xộn, Lý Nặc tìm kiếm một phen, tìm thấy một tờ giấy trong ngăn kéo.

“Giờ Mão: Rời giường, rửa mặt trang điểm, giờ Mão ba khắc, quét dọn sân của thiếu gia.”

Nội dung bên trên rất đơn giản, là công việc hàng ngày của nàng, ví dụ như quét dọn vệ sinh, sửa sang giường chiếu, vân vân… Trong đại viện của thế gia vọng tộc, hạ nhân mỗi ngày sẽ có công việc cố định, theo cương vị thay đổi, công việc cũng sẽ có biến hóa.

Một lát sau, Lý Nặc để Ngô quản gia chuẩn bị bút mực, hắn mang về phòng, ngồi trên bàn và cầm bút lên, bắt đầu viết.

“Giờ Mão: Rời giường, rửa mặt trang điểm. . .”

Hắn cầm hai tờ giấy lên so sánh, cả hai đều là Trâm Hoa Tiểu Giai xinh đẹp, không thể nói là giống nhau như đúc, quả thực là không khác gì nhau.

Lý Nặc rốt cuộc cũng biết, thư pháp xinh đẹp của hắn là từ đâu.

Hắn nhìn Pháp Điển lơ lửng trước mặt, tựa như trong lúc vô hình, hắn có thể thu hoạch được một loại năng lực nào đó trên người phạm nhân, ví dụ như thư pháp của nữ thích khách, thuật trộm của nam nhân râu dê, thậm chí hắn còn dùng đến chúng dưới tình huống không biết gì.

Nhưng thư pháp thì cũng thôi, nhưng thuật trộm cắp mà ngay cả hai cao thủ Võ đạo như Ngô quản gia và nương tử cũng không phát hiện ra này là cái quỷ gì, coi như chân khí không phóng ra ngoài, thì cảm giác của họ cũng phải mạnh hơn người bình thường rất nhiều.

Sau này nếu vô thức trộm cắp mà bị bắt được, vậy hắn quá oan. . .

Cũng không biết kỹ năng này là tạm thời hay vĩnh viễn, từ giờ trở đi, hắn phải chú ý một chút, bị bắt trước mặt mọi người, thì quá mất mặt.