Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.net. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Mặc dù đang là buổi tối, nhưng toàn bộ Tống phủ đều sáng như ban ngày, tiểu nha đầu đá quả cầu qua, Lý Nặc nhẹ nhàng đá trở về.

Khi quả cầu bay qua, Tống Mộ Nhi cũng không vội đá qua, mà nghiêng người tránh ra, khi quả cầu bay qua đầu nàng, sắp rơi xuống đất, thì nàng mới nhấc chân, quả cầu lập tức vẽ ra một đường vòng cung duyên dáng, bay về phía Lý Nặc.

Nhìn quả cầu bay đến, trong lòng Lý Nặc bỗng nhiên xuất hiện một loại cảm giác kỳ lạ.

Sau đó, tiểu nha đầu đối diện liền kinh ngạc há hốc miệng nhỏ.

Chỉ thấy quả cầu kia không ngừng nhảy múa theo động tác của vị ca ca đối diện, nhưng thủy chung không rơi xuống đất, mà mỗi một động tác đá cầu kia lại rất xinh đẹp và phiêu dật, thậm chí có vài động tác là nàng chưa từng nhìn thấy.

Giờ phút này Lý Nặc cũng hơi bất ngờ, khi quả cầu bay đến, hắn có một loại cảm giác như tất cả đều nằm trong tay mình.

Mà loại kỹ xảo đá cầu phiêu dật và xinh đẹp lại có độ khó cực cao này, bản thân hắn là không biết, Lý Nặc trước kia khả năng cao cũng không biết, như vậy nguyên nhân chỉ có thể là bốn trang trên Pháp Điển, mà chỉ có tờ tiểu thiếp của Trịnh viên ngoại đang sáng, chẳng lẽ năng khiếu của nàng là đá cầu?

Nữ tử của thời đại này không có nhiều hoạt động giải trí, cầu mây là thường thấy nhất, mặc kệ là thiên kim tiểu thư hay thiếu nữ bình dân, thì đều biết một hai.

Tuy nhiên, đá cầu mà cũng có thể thắp sáng Pháp Điển. . .

Tự chơi một lát xong, Lý Nặc lại đá cầu về, nhưng Tống Mộ Nhi chỉ lo nhìn Lý Nặc biểu diễn, nhất thời lại quên đỡ, quả cầu rơi xuống mặt đất sau lưng nàng.

Nàng còn chưa kịp nhặt cầu lên, bỗng nhiên có mấy âm thanh truyền đến.

“A, đây không phải thằng ngốc Lý gia sao?”

“Tối hôm nay tên này cũng đến à!’

“Tiệc mừng thọ của lão phu nhân, tên này đến không sợ làm trò cười à. . .”

Ba thanh niên trẻ tuổi đi đến, một người trong đó thuận tay cầm một miếng mứt quả trên bàn, đi đến trước mặt Lý Nặc, giễu cợt: “Đồ ngốc, sủa hai tiếng cho chúng ta nghe xem, sủa tốt ta sẽ cho ngươi ăn kẹo. . .”

Lý Nặc nhìn y, hỏi: “Chó sủa thế nào?”

“Lần trước đã học mà bây giờ lại quên rồi, quả nhiên là thằng ngốc.” Người trẻ tuổi lắc đầu, cũng không nghĩ nhiều mà nói: “Gâu gâu. . .”

“Lại sủa hai tiếng.”

“Gâu gâu, gâu gâu. . .”

“Sủa thêm mấy tiếng.”

“Gâu gâu, gâu gâu, gâu gâu. . .”

Lý Nặc vươn tay, vỗ vỗ đầu của y, cười nói: “Ngoan lắm. . .”

Không ít khách khứa trong sân nghe thấy âm thanh đều nhìn sang, không biết vị tiểu thiếu gia này vì sao lại học tiếng chó sủa?

Mà người trẻ tuổi bị Lý Nặc vuốt đầu chó cũng lấy lại tinh thần, rốt cuộc ý thức được chuyện gì, lập tức hiện ra vẻ xấu hổ, cả giận nói: “Tên ngốc, dám trêu ta?”

Đổi lại là người khác, y tất nhiên sẽ không học tiếng chó sủa, nhưng ai lại đề phòng một tên ngốc?

Dưới cơn giận giữ, y đưa tay nắm cổ áo Lý Nặc, nhưng đúng lúc này, một bóng người nho nhỏ ngăn ở trước người Lý Nặc.

Tống Mộ Nhi duỗi hai tay ngăn cản y, giòn tan nói: “Du ca ca, không được bắt nạt huynh ấy. . .”

Tống Du rất tức giận khi người trong nhà lại cùi chỏ hướng ra ngoài, nói: “Mộ Nhi, muội tránh ra, ca phải cho tên ngốc này một bài học!”

Tống Mộ Nhi nắm bàn tay nhỏ lại, nói: “Nếu ca bắt nạt huynh ấy, muội liền đánh ca nha. . .”

Tống Du nghe vậy, thân thể chợt run lên, lập tức cảnh giác lùi lại sau.

Mặc dù Mộ Nhi chỉ mới 6 tuổi, thế nhưng đã là Võ đạo nhị cảnh, hai tuổi đã theo Tống Giai Nhân tu hành, bây giờ đã luyện được nội tức, trẻ con ra tay không biết nặng nhẹ, bị nắm tay nhỏ của nàng đánh vào, gãy vài cái xương là bình thường.

“Tên ngốc, chờ đấy!” Y nói một câu với Lý Nặc, sau đó dẫn hai người sau lưng rời đi.

Lý Nặc nhìn bọn họ đi xa, nghĩ thầm: hình như mình cũng không được hoan nghênh.

Nhưng nghĩ lại cũng đúng, nếu hắn là người Tống gia, chỉ sợ cũng không có sắc mặt tốt với kẻ ngốc đã cưới tỷ muội tài giỏi nhà mình.

Lúc này, Tống Mộ Nhi nhặt quả cầu lên, vỗ vỗ bộ ngực nhỏ, nói với Lý Nặc: “Lý Nặc ca ca đừng sợ, muội sẽ bảo vệ huynh, bọn họ không dám bắt nạt huynh. . .”

Bị một tiểu nha đầu sáu bảy tuổi nói sẽ bảo vệ, Lý Nặc luôn cảm thấy là lạ.

Nhưng nghĩ đến tiểu nha đầu này vừa đứng ra, Lý Nặc vẫn có chút cảm động.

Ý nghĩ của trẻ con thường là đơn thuần nhất, tiểu nha đầu đáng yêu này thật sự coi hắn là bạn.

Hắn cười cười, biểu thị mình không ngại, nói: “Chúng ta tiếp tục.”

“Ừm!”

Tống Mộ Nhi gật đầu, đá quả cầu ra, Lý Nặc lại nhảy lên lăng không đá quả cầu về, Tống Mộ Nhi nhẹ nhàng nhảy lên, váy nhỏ cũng theo đó mà xoay tròn, Lý Nặc còn chưa nhìn rõ động tác của nàng, thì quả cầu đã bay về.

Rất nhanh, Lý Nặc đã phát hiện, tiểu nha đầu này cũng là cao thủ đá cầu.

Nàng không chỉ đá vừa nhanh vừa chuẩn, mà động tác còn cực đẹp, năng lực học tập cũng rất nhanh, Lý Nặc vô thức thi triển ra vài chiêu, rất nhanh đã bị nàng sao chép lại, hơn nữa còn đá đẹp hơn.

Nếu Lý Nặc đoán không sai, tiểu nha đầu này hẳn là có căn cơ Võ đạo, bởi vì nàng làm rất nhiều động tác mà người thường không làm được.