Nương Tử, Hộ Giá!

Chương 4. Tuổi thọ gia tăng

Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.net. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Lý Nặc tỉnh lại, phát hiện mình đang nằm trên chiếc giường vô cùng quen thuộc kia.

Lần này, trừ đau đầu và đau vai ra, lồng ngực cũng truyền đến cảm giác đau nhức.

Lý Nặc cởi áo ra xem, chỉ thấy trước ngực là một vết bầm tím đen, mỗi khi hít thở thì đều cảm thấy đau đớn.

Nhìn thấy Lý Nặc ngồi dậy, Ngô quản gia giật mình kích động nói: “Thiếu gia, ngài tỉnh rồi, 3674 + 5863 bằng bao nhiêu. . .”

“9537.”

Lý Nặc thuận miệng đáp, đầu tiên là xoa xoa ngực, sau đó nhìn chung quanh, hỏi: “Người đâu?”

Thấy thiếu gia không biến thành kẻ ngốc như xưa, ông lão mới thở phào, sau đó nói: “Đã bảo người đưa đến huyện nha rồi, thiếu gia yên tâm, dám hành thích thiếu gia, nhất định sẽ không có kết cục tốt.”

Lý Nặc nói: “Người còn lại thì sao?”

Ngô quản gia nghi ngờ hỏi: “Ai?”

Lý Nặc tức giận nói: “Chính là nữ nhân đã đá ta.”

Ngô quản gia xấu hổ nói: “Là hiểu lầm, là hiểu lầm. . .”

Hai người mới gặp đều có ác ý rất mạnh hơi hắn, lẽ nào ‘mình’ trước kia thật sự không phải kẻ tốt lành gì. . . Lý Nặc suy nghĩ một lát, hỏi ông lão kia: “Ta trước kia. . . là hạng người gì?”

Ngô quản gia không hiểu ý của hắn, hỏi lại: “Người. . . gì?”

Lý Nặc nói: “Rượu chè cờ bạc chơi gái, làm điều phi pháp, chơi bời lêu lổng, bất học vô thuật?”

(bất học vô thuật = không học vấn không nghề nghiệp, có thể hiểu là vô dụng)

Ngô quản gia khoát tay, nói: “Không có, thiếu gia nói đùa rồi, trước kia ngài không uống rượu, xưa nay đều không vào thanh lâu kỹ viện, cũng không làm việc trái pháp luật, chơi bời lêu lổng. . .”

Một kẻ ngốc, có thể chơi bời lêu lổng, bất học vô thuật?

Thiếu gia hầu như chỉ ở trong nhà, rất ít khi ra ngoài, tự nhiên cũng không thể làm việc trái pháp luật.

Về phần rượu chè cờ bạc chơi gái thì càng không thể, nếu thiếu gia có can đảm làm mấy việc này, thiếu phu nhân còn không đánh gãy chân?

Lý Nặc thở phào một hơi.

Nói cách khác, trước kia hắn không chỉ là kẻ ngốc, mà còn là một kẻ ngốc đàng hoàng.

Nhưng vì sao hai nữ nhân kia, một người vừa gặp mặt đã muốn giết hắn, một người khác vừa gặp mặt đã đánh hắn.

Ức hiếp kẻ ngốc đúng không?

Vô duyên vô cớ ăn một đao, chịu một đá, Lý Nặc càng nghĩ càng giận, càng nghĩ càng tức, tạm thời quên uy hiếp tử vong từ cuốn sách kia, lúc này Ngô quản gia lại giải thích: “Thiếu gia đừng giận, đều là hiểu lầm, thiếu phu nhân không biết chuyện tối qua, còn tưởng thiếu gia muốn ức hiếp cô nương kia. . .”

“Không biết, không biết thì có thể đánh người sao?” Lý Nặc vẫn rất giận, cả giận nói: “Ta mới là người bị ức hiếp, mau tìm thiếu phu nhân kia cho ta. . . A, thiếu phu nhân gì cơ, phu nhân của ai?”

Đột nhiên, nữ tử thanh lãnh kia đi vào phòng, đi đến trước giường, hai tay ôm kiếm, nhìn xuống Lý Nặc, thản nhiên nói: “Tìm ta làm gì?”

Lý Nặc nhìn khuôn mặt xinh đẹp tuyệt mỹ lại không có biểu cảm của nàng, lại nhìn kiếm trong tay nàng một chút, yết hầu giật giật, nói: “Không có việc gì, không có việc gì. . .”

. . .

Lý Nặc thật sự không ngờ, nữ nhân bạo lực kia lại là thê tử của mình.

Theo Ngô quản gia nói, hai người đã được hứa thông gia từ bé, tháng trước mới chính thức thành hôn, bây giờ đã là phu thê hợp pháp.

Nghe được tin này, Lý Nặc sửng sốt một lúc lâu.

Không ngờ mình độc thân hơn 20 năm, ngay cả tay con gái còn chưa được sờ, vậy mà lại có thê tử xinh đẹp như vậy.

Đương nhiên, chỉ là trên danh nghĩa.

Ai muốn gả cho một kẻ ngốc chứ, Ngô quản gia còn nói, thiếu phu nhân ở nhà mẹ đẻ còn nhiều hơn ở Lý phủ, coi như về Lý phủ thì cũng ở tiểu viện bên cạnh tiểu viện của Lý Nặc.

Có một nương tử như hoa như ngọc như thế, Lý Nặc lại không có chút vui mừng nào, trong lòng còn hơi hoảng.

Lần đầu gặp mặt, nàng đã tặng một cú song phi, Lý Nặc không dám tưởng tượng đến cuộc sống sau này của mình.

Nữ nhân này có khuynh hướng bạo lực, lẽ nào sau này mình sẽ thường xuyên bị ăn đòn?

Cũng không biết quan phủ có xử lý vấn đề bạo lực gia đình không. . .

Rất nhanh, Lý Nặc liền ý thức được mình nghĩ nhiều rồi.

Nếu cuốn sách kia là thật, vậy hắn chỉ sống được ba ngày nữa, về phần ba ngày sau sẽ đi đâu về đâu, hay là hóa thành hư vô, thì chỉ sợ đến khi đó mới biết.

Khi Lý Nặc nghĩ đến cuốn sách Pháp Điển kia, cuốn sách kia lại hiện ra trước mắt hắn.

Lý Nặc liếc qua, hai hàng chữ nhỏ trên bìa sách vẫn tồn tại như cũ.

“Tên: Lý Nặc.”

“Tuổi thọ: 5 ngày.”

Lý Nặc hơi sững sờ.

Sao lại nhiều hơn 2 ngày?

Hắn nhớ rõ, vừa rồi còn là 3 ngày, bây giờ lại biến thành 5 ngày, hắn tuyệt đối không nhìn nhầm giữa ‘3’ và ‘5’.

Mà Pháp Điển thay đổi không chỉ là thời gian, vừa nãy còn không thể lật trang, bây giờ Lý Nặc lại có thể dùng ý niệm để mở cuốn sách này, nhưng cũng chỉ vẻn vẹn một tờ.

Trên tờ này không có bất kỳ chữ nào, nhưng lại có một bức tranh chân dung.

Nói là tranh, còn không bằng nói là một tấm ảnh, bởi vì bức tranh này rõ ràng và sắc nét như được chụp bằng máy ảnh thời hiện đại, còn là loại HD không che, màu sắc rực rỡ, chính là nữ thích khách đã hành thích Lý Nặc đêm qua.

Trong đầu Lý Nặc lại tuôn ra những câu hỏi khác.

Tại sao bức tranh chân dung của nữ thích khách lại xuất hiện trong Pháp Điển?

Mà tuổi thọ của hắn, vì sao lại có thêm 2 ngày?

Mặc dù còn không biết nguyên do, nhưng Pháp Điển biến hóa, nhất định có liên quan đến nữ thích khách kia.

Chuyện này liên quan đến mạng nhỏ của mình, hắn chỉ còn lại 5 ngày, Lý Nặc nhất định phải làm rõ, nguyên nhân tuổi thọ gia tăng là gì, và làm thế nào mới có thể sống lâu hơn…