Nương Tử, Hộ Giá!

Chương 7. Công đường xử án

Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.net. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Huyện lệnh viết xong, ký tên và đóng dấu, cười hỏi: “Công tử, được rồi chứ?”

Lý Nặc nói: “Một năm hai năm, không đủ để giải hận trong lòng ta, phán ba năm đi. . .”

Huyện lệnh thở sâu, nặn ra nụ cười nói: “Được, nhưng theo luật pháp, nhiều nhất là phán hai năm tù, nếu phán ba năm, Hình Bộ và Đại Lý Tự có thể sẽ không duyệt. . .”

Lý Nặc nói: “Không có chuyện gì, ông cứ viết đi. . .”

Nhìn huyện lệnh sửa bản án thành 3 năm, Lý Nặc phát hiện tuổi thọ của mình lại biến về còn 3 ngày.

Dường như, Pháp Điển chỉ cho hắn thêm tuổi thọ dựa theo luật pháp, tội danh của nữ thích khách kia nhiều nhất là phán hai năm, vượt qua thời hạn thi hành án cao nhất của pháp luật, thì xử phạt sẽ vô hiệu, Lý Nặc không chiếm được chỗ tốt nào.

Sau đó, hắn lại thử nửa năm, một năm rưỡi, hai năm rưỡi. . . thậm chí là tử hình, kết quả phát hiện ra, tử hình và hai năm rưỡi đều vô hiệu, một năm rưỡi thì chỉ tăng 1 ngày, nửa năm thì không tăng, dường như chỉ làm tròn 1 năm còn số lẻ thì bỏ qua. . .

Huyện lệnh xoa xoa cánh tay mỏi nhừ, cố gắng nặn ra nụ cười, hỏi Lý Nặc: “Công tử, được chưa?”

Lý Nặc xấu hổ nói: “Vẫn làm theo luật Đại Ha đi, phán hai năm, thật sự là làm phiền Bùi đại nhân. . .”

Giờ phút này, lửa giận trong lòng huyện lệnh đã lên đến cực hạn.

Sửa cái này lại sửa cái kia…

Thì ra tên công tử bột này đến huyện nha để trêu đùa mình?

Tốt xấu gì mình cũng là huyện lệnh của kinh đô, là đại quan chính ngũ phẩm, thật sự cho rằng mình sợ Đại Lý Tự Khanh?

Đừng nói, đúng là sợ thật.

Cực sợ.

Nụ cười trên mặt huyện lệnh vẫn xán lạn như cũ, nói: “Không sao, hạ quan lại viết một lần nữa là được, chuyện nhỏ. . .”

Mặc dù phán quyết cuối cùng không thay đổi, nhưng Lý Nặc đã hiểu được quy tắc của Pháp Điển.

Tuổi thọ trên Pháp Điển là có thể thay đổi.

Chỉ nói đến tù, trong phạm vi quy định của pháp luật, mỗi khi tội phạm tăng thêm một năm tù, hắn có thể sống thêm một ngày.

Hắn đã hỏi huyện lệnh, Đại Hạ trừ ở tù ra thì có tội nhẹ hơn như quất roi, đánh trượng, nặng hơn có đi đày, tử hình… Lý Nặc tạm thời không biết những hình phạt này có thể mang đến bao nhiêu tuổi thọ cho mình, thứ nhất là nữ thích khách kia đã bị xử án phạt cao nhất, thứ hai là hắn không tiện giày vò người thành thật như huyện lệnh Trường An.

Nhưng Lý Nặc có thể xác định một việc.

Muốn Pháp Điển gia tăng tuổi thọ, phạm nhân phải có liên quan với hắn, ví dụ như nữ thích khách hành thích hắn kia, nếu như vụ án nào mà cũng được tăng tuổi thọ, vậy ngày ngày quan phủ đều xử lý rất nhiều vụ án, hắn còn không trường sinh bất lão?

Nói vậy, chẳng phải càng nhiều người ám sát hắn càng tốt?

Muốn sống, thì lấy mạng ra đổi. . .

Quá thảm rồi, nào có ai ăn no rửng mỡ, rảnh rỗi lại ngày ngày ám sát một kẻ ngốc?

Huyện lệnh hơi lo lắng, nếu còn như vậy mình sẽ không nhịn được mà ra tay với tên công tử bột này mất, đương nhiên, huyện lệnh sợ mình sẽ tức chết trước lúc đó, liền chắp tay với Lý Nặc, nói: “Công tử, hạ quan còn đang xử lý một vụ án, hay là . . .”

Nói đến vụ án, Lý Nặc liền có suy nghĩ.

Không biết nếu vụ án không liên quan gì đến hắn, nhưng hắn tự mình thẩm tra và phán quyết, thì có gia tăng tuổi thọ hay không?

Thời gian không chờ ta, cho dù vừa mới tăng thêm hai ngày, hắn cũng chỉ sống được 5 ngày, nhất định phải nắm chặt tất cả cơ hội, nghĩ đến đây, Lý Nặc lập tức nói với huyện lệnh: “Bùi đại nhân, ta còn có một yêu cầu quá đáng, có thể để ta thẩm tra vụ án này không?”

Huyện lệnh nghe vậy thì giật mình: “Cái gì, công tử muốn thẩm án?”

Lý Nặc hỏi: “Được không?”

Không có thân phận quan viên, trên nguyên tắc thì đương nhiên không thể thăng đường xử án.

Nhưng cha ngươi là Đại Lý Tự Khanh, lời nói của ngươi chính là nguyên tắc, ai dám nhiều lời?

Huyện lệnh hít sâu, nói: “Đương nhiên là được, mời công tử qua bên này. . .”

Ngô quản gia tò mò hỏi Lý Nặc: “Thiếu gia, ngài xử án làm gì?”

Lý Nặc chỉ cười cười, nói: “Rảnh rỗi không có việc gì làm, chơi thôi. . .”

Ngô quản gia cũng không nói gì, thiếu gia có thể chỉ ham chơi mà thôi, nhưng nếu thiếu gia đã thích, vậy thì cứ chơi thôi.

Trên công đường, huyện lệnh đại nhân vội vàng rời đi, hai bên nha dịch mặc dù tò mò, nhưng cũng không dám lắm miệng, về phần hai kẻ tình nghi đang quỳ bên dưới thì càng không dám làm gì, mặc dù đầu gối đã tê.

Một lúc lâu sau, huyện lệnh đại nhân đã trở về, nhưng bên cạnh còn có một vị công tử quần áo hoa lệ.

Huyện lệnh Trường An là quan chính ngũ phẩm, vậy mà lại tặng chỗ ngồi của mình cho vị công tử kia, thái độ còn rất cung kính, khiến mọi người ở đây đều chấn động, hô hấp cũng chậm lại một chút.

Lý Nặc đã hỏi qua, đây là một vụ án trộm cướp, trước mắt đã có hai kẻ tình nghi, đang tiến hành tra hỏi theo thông lệ.

Lý Nặc đầu tiên là cầm hồ sơ lên xem, văn tự của Đại Hạ cùng loại với chữ phồn ở đời trước, lúc Lý Nặc viết luận văn thì có nghiên cứu văn hiến cổ đại, nên biết không ít chữ phồn, mặc dù có một số chữ không biết, nhưng dựa vào câu chữ, vẫn có thể đoán ra đại khái.

Tuy nhiên, dù sao ‘mình’ cũng chỉ là một kẻ ngốc, ngay cả cộng trừ còn không biết, khả năng cao là cũng không biết bao nhiêu chữ.

Lý Nặc đưa hồ sơ cho huyện lệnh, nói: “Bùi đại nhân, có rất nhiều chữ ta không biết, làm phiền đại nhân đọc cho ta. . .”