Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.net. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

 

 

Guillaume Bene cười lạnh một tiếng:

 

“Không cần lo lắng, chỉ cần vài người xứ khác kia không lấy được chứng cứ chân chính thì ta vẫn là linh mục giáo xứ của thôn Cordu.”

 

“Ponce, ngươi phải nhớ kỹ, thống trị một địa phương không thể chỉ dựa vào uy hiếp, khủng bố và trấn áp, như vậy sẽ vĩnh viễn không thể đạt được yên bình, không chiếm được hiệu quả mình muốn, chẳng lẽ giáo hội hy vọng bản thân thu được là một nơi hoang tàn, một nơi không thể giao nộp tiền thuế sao? Nếu như không thể giết chết tất cả người trưởng thành ở nơi đây, vậy chúng ta cần phải có một vài người bạn, một vài tùy tùng, vì thế có thể cho bọn họ bảo vệ nhất định.”

 

“Giáo hội kêu chúng ta chủ đạo công việc của nơi đây mà không phải phái người từ bên ngoài đến, chính bởi vì chúng ta là người địa phương, có người thân, có bạn bè, có tùy tùng, có thể giúp đỡ bọn họ khống chế rất tốt nơi này, sẽ không gây ra hỏng bét, do đó, miễn là không có đầy đủ bằng chứng, bên trên nhất định sẽ lựa chọn tiếp tục tin tưởng ta.”

 

“Được rồi, ta về nhà thờ đây.”

 

Nghe thật sự có đạo lý, cũng có thể mê hoặc người khác, nhưng linh mục giáo xứ, kiến thức và ánh mắt của ngươi vẫn chỉ giới hạn ở vùng Darliege thôi… Ta nghe Aurora nói, ở nơi khác, đối mặt với một vài thôn xóm bị Tà Thần ô nhiễm nghiêm trọng, lựa chọn của giáo hội chính là triệt để hủy diệt, biến nơi tương ứng thành đống đổ nát, đến lúc đó, không chỉ có người thành niên, kể cả bọn nhỏ đều có thể sẽ bị giết chết… Mới vừa rồi Lumian gần như đã bị Guillaume thuyết phục, còn may, Aurora thường xuyên giảng cho hắn nghe về sự khủng bố của giáo hội Mặt Trời Vĩnh Hằng, giáo hội Thần của Hơi Nước và Máy Móc.

 

Chờ linh mục giáo xứ rời đi, Lumian lại thay đổi một con đường khác, thuận lợi trở về trong nhà.

 

Bên cạnh lò nướng, Aurora buộc tạp dề màu trắng đang bận rộn.

 

“Ngươi đang làm cái gì vậy?” Lumian hiếu kỳ hỏi.

 

Bây giờ cách giờ cơm trưa còn hơn hai tiếng nữa.

 

Aurora vén sợi tóc màu vàng buông rơi ra sau tai, cười nói:

 

“Thử làm một loại bánh mỳ khẩu vị mới, bánh mỳ gạo.”

 

“Ngươi không cần phiền toái như vậy…” Lumian lập tức hơi cảm động.

 

Hắn cho rằng Aurora vì để cho mình ăn càng ngon hơn.

 

Aurora phì cười nói:

 

“Ngươi nghĩ đi đâu vậy, đừng tự kỷ như vậy có được không hả?”

 

“Đối với ta, nấu cơm làm bánh mỳ là một phương thức giải trí, là thủ đoạn hữu hiệu để giết thời gian, hiểu chưa?”

 

“Vậy vì sao ngươi không thường xuyên ra ngoài, bên ngoài có càng nhiều trò giải trí?” Lumian luôn cảm thấy Aurora quá để ý đến thân phận phù thủy có thể mang đến nguy hiểm nên mới thường xuyên nhốt mình trong nhà.

 

Aurora nghiêng đầu đi, trừng mắt nhìn hắn hỏi:

 

“Uống rượu đánh bài sao?”

 

“Nhớ kỹ, thế giới ta tiếp xúc, đừng đòi hỏi gì cả.”

 

Lumian có thể nghe hiểu nửa câu trước, câu sau thì thật mờ mịt:

 

“Hả?”

 

“Có thể giải thích một chút là có ý gì không?”

 

Aurora liếc xéo hắn một cái:

 

“Đơn giản mà nói, ta đây chị gái của ngươi, phần lớn thời điểm người bệnh mắc chứng sợ giao tiếp xã hội!”

 

“Cái gì gọi là phần lớn thời điểm?” Lumian nghi ngờ hỏi lại.

 

“Con người là thể tổng hợp của mâu thuẫn.” Aurora dời tầm mắt quay trở về trên lò nướng: “Ngươi không nhớ rõ sao? Đôi khi ta đặc biệt hay nói, đặc biệt thích đi ra ngoài nghe các bà cụ thuật lại lời đồn đãi, sau đó trêu đùa trẻ con, kể chuyện xưa cho chúng nó, có khi còn sẽ nổi điên, mượn con ngựa con của phu nhân Puares kia, tùy ý chạy loạn trong núi, lớn tiếng kêu to.”

 

Ngươi khi đó lóe sáng giống như đóa hoa hồng tắm sương sớm, hấp dẫn người tới gần, lại sẽ đâm bị thương người ta… Lumian không nhịn được lẩm bẩm một câu trong lòng.

 

Bởi vì nhắc đến phu nhân Puares, do đó Lumian trực tiếp thay đổi đề tài:

 

“Aurora, ưm, chị gái, ta vừa nghe được một lời đồn, về phu nhân Puares.”

 

“Cái gì?” Aurora không hề che giấu sự hiếu kỳ của mình.

 

“Nàng là một nữ phù thủy, có thể trao đổi linh hồn với người chết…” Lumian nói những lời Ava đã nói cho chị gái, đồng thời cũng nói đến điểm khác thường mình chú ý đến và lời nói của linh mục giáo xứ Guillaume Bene.

 

Aurora tạm dừng công việc trên tay, nghiêm túc lắng nghe lời nói của em trai.

 

Vẻ mặt của nàng rõ ràng ngưng trọng hơn vài phần.

 

Chờ Lumian nói xong, Aurora nở nụ cười, trấn an em trai:

 

“Đừng lo lắng quá mức, ba người xứ khác kia đến đây chắc vì chuyện do đám người linh mục giáo xứ âm thầm làm ra, chuyện đó thật sự có khả năng liên quan đến phu nhân Puares.”

 

“Ngươi tạm thời đừng đi trêu chọc phu nhân Puares, ta sẽ chú ý đến bọn họ.”

 

“Ngươi đi dạo trong thôn nhiều lên chút, tiếp xúc nhiều với vài người xứ khác kia, xem có thể biết rõ rốt cuộc là có chuyện gì không, ha ha, nếu như so sánh, quý cô đã tặng cho ngươi lá bài quyền trượng càng đáng để chúng ta chú ý hơn.”

 

“Nếu như thế cục thật sự chuyển biến xấu, chúng ta sẽ cân nhắc đến chuyện rời khỏi thôn Cordu, ừm, hiện giờ có thể chuẩn bị một chút.”

 

“Được.” Lumian đồng ý với câu trả lời của chị gái mình.

 

Dừng một chút, hắn cảm thấy tò mò hỏi:

 

“Aurora, nếu như thật sự phải rời khỏi thôn Cordu, ngươi định đi đâu định cư?”

 

“Đi Trier!” Aurora đáp không hề do dự.

 

Trier là thủ đô của nước cộng hòa Intis, trung tâm văn hóa nghệ thuật của toàn bộ đại lục.

 

“Vì sao?” Tuy rằng suy nghĩ của bản thân Lumian cũng là Trier, nhưng vẫn thuận miệng hỏi thêm một câu.

 

Mỗi một người Intis đều muốn đi Trier.

 

Mà ở trong mắt người Trier, chỉ có hai loại là người Trier và người ngoài tỉnh.

 

Aurora thản nhiên hướng tới nói:

 

“Một nhà tiên đoán đã từng nói:”

 

“Chỉ cần Trier còn đây, thế gian vui vẻ trường tồn.”