Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.net. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Từ mấy chi tiết như phong cách làm việc của đám người Leah, theo quán tính tuyển chọn đến tìm linh mục giáo xứ để thảo luận công việc khi mới vừa đến, bước đầu hắn phán đoán bọn họ hẳn là người của chính phủ, có lẽ đến từ chính phủ, có lẽ thuộc về giáo hội Mặt Trời Vĩnh Hằng của vùng Darliege hoặc giáo hội Thần của Hơi Nước và Máy Móc.

Lumian do dự, vẻ mặt thay đổi không ngừng.

Cuối cùng, hắn hạ quyết tâm, cầm quyển sách nhỏ màu lam kia, rời khỏi thư phòng, đi đến bên ngoài phòng ngủ của Aurora.

Hắn định đến hỏi trực tiếp.

Hắn lựa chọn tin tưởng Aurora.

Cốc cốc cốc, Lumian cong ngón tay, gõ cửa phòng.

“Mời vào.” Giọng Aurora truyền ra.

Lumian cầm tay nắm cửa, đẩy cửa vào, nhìn thấy dưới ánh đèn bàn sáng ngời, Aurora mặc áo ngủ bằng vải bông loại hai mảnh, dùng băng đô cột mái tóc màu vàng, đang vùi đầu viết truyện.

“Cái này là ngươi cắt ra sao?” Không đợi chị gái mở miệng, Lumian nói thẳng.

“Hả?” Aurora nghi ngờ xoay người lại, ánh mắt vừa mờ mịt lại nheo lại, giống như còn đang đắm chìm trong câu chuyện.

Lumian lật quyển sách nhỏ màu xanh lam đến trang tương ứng, nhìn chằm chằm vào ánh mắt của Lumian hỏi:

“Đây là do ngươi cắt ra sao?”

Aurora cẩn thận nhìn xem vài giây, buồn cười ngẩng đầu lên:

“Ta sẽ làm chuyện nhàm chán và ngây thơ vậy sao?”

“Chị gái ngươi là ta đây chững chạc, trưởng thành, hào phóng, không hề giống ngươi.”

Phản ứng của Aurora thật tự nhiên… không hề có vẻ kinh ngạc và kích động vì bí mật đột nhiên bị chọc thủng, không hề có chút nào… Lumian không hề che giấu ngạc nhiên của mình, mở miệng hỏi:

“Ai có thể cắt chữ ở trên quyển sách nhỏ màu xanh lam này?”

“Chẳng lẽ không phải là ngươi sao?” Aurora quan sát em trai: “Sau khi đọc tiểu thuyết của ta, định bắt chước nội dung ở trên đó, cắt chữ ở trên sách báo, ghép thành bức thư bắt cóc, giỡn một trò đùa dai lớn ở trong thôn, mà trước đó phải thử xem có thể lừa gạt được ta hay không? Ngươi đang thử nghiệm năng lực trinh thám của chị gái là ta đây sao?”

Thật sự không giống cách làm của Aurora… Tầm mắt của Lumian luôn rơi lên trên mặt Aurora, không bỏ qua bất cứ một thay đổi vẻ mặt rất nhỏ nào, nhưng chị gái biểu hiện ra không hề có vấn đề gì.

“Không phải ta.” Lumian nhíu mày: “Sẽ là ai làm chứ?”

Aurora nở nụ cười:

“Ngươi cứ chơi trò trinh thám trước đi, ta còn phải đuổi kịp bản thảo.”

“Nếu như ngày mai vẫn chưa rõ ràng, ta giúp ngươi khôi phục chân tướng.”

Dùng thủ đoạn siêu phàm sao? Lumian ừm một tiếng, không quấy rầy chị gái sáng tác nữa.

Hắn cầm quyển sách nhỏ màu xanh lam kia, trực tiếp quay về căn phòng không thắp đèn của mình, ngồi lên ghế dựa ở sau bàn học.

“Sẽ là ai chứ?”

Ánh trăng màu đỏ trên trời cao chiếu xuống, Lumian lại một lần nữa lẩm bẩm.

Hắn thử làm trinh thám:

“Nhà chúng ta chỉ có hai người, Aurora còn là phù thủy có năng lực siêu phàm, sẽ không để mặc cho người khác quấy rối trong nhà…”

“Nếu như thật sự không phải là nàng, dựa theo cách nói của nàng, loại trừ tất cả khả năng không có, cái còn thừa lại chính là chân tướng cho dù khiến cho người ta khó có thể tin nổi.”

“Do đó, dưới tình huống hai chọn một, chuyện này thật sự là do ta làm ra?”

Lập tức, Lumian vừa thấy vớ vẩn lại thấy nực cười.

Hóa ra tội phạm là bản thân ta sao?

Vì sao ta không biết rõ chứ?

Hắn không nhịn được nghiêng người đi, soi vào tấm gương toàn thân ở trên cánh tủ quần áo.

Trong ánh trăng đỏ ửng, Lumian ở trong gương mặt áo sơ mi bằng vải lanh, quần dài màu nâu, ngũ quan tuấn tú không hề tươi cười, vẻ mặt nặng nề lạ thường.

Hắn thật sự tin tưởng mình không làm chuyện cắt chữ trong quyển sách nhỏ màu xanh lam.

Vì thế hắn thậm chí còn nhớ lại chuyện mình đã trải qua trong gần một tháng nay.

Tuy rằng thật nhiều chi tiết đã mơ hồ, nhưng trên cơ bản làm việc gì, hắn vẫn thật chắc chắn.

Tắm trong ánh trăng màu đỏ rót vào từ bên ngoài cửa sổ, Lumian không tiếng động lẩm bẩm:

“Chẳng lẽ ta làm ra trong lúc không tỉnh táo?”

“Cùng lúc với mơ giấc mơ kia, ta ở trong hiện thực lại bị mộng du?”

“Không, không có khả năng, Aurora đã nói sẽ nhìn vào ta, nếu như ta thật sự mộng du đi cắt chữ trong quyển sách nhỏ màu xanh lam, mới vừa rồi nàng sẽ lập tức chỉ ra, hơn nữa, thư gửi đi chắc chắn vào ban ngày, nhưng thời điểm đó ta thật tỉnh táo.”

Lumian loại trừ xong bản thân, lại suy xét đến khả năng khác:

“Có lẽ là những người khác đến đây?”

Tuy rằng bình thường nhà bọn họ không có vị khách nào, nhưng không có ý nghĩa hoàn toàn không có.

Đầu tiên, sẽ có hàng xóm xung quanh nhà tương đối nghèo đến mượn bếp lò, lò nướng làm thịt hun khói hoặc làm bánh mỳ;

Tiếp theo, các bạn của Lumian cũng sẽ đến trong nhà hắn, đi thư phòng tìm kiếm vài tiểu thuyết dùng từ đơn giản để xem, hoặc nghe hắn kể chuyện;

Cuối cùng, vài vị phu nhân như Nalaiza, phu nhân Puares thỉnh thoảng sẽ đến cửa làm khách, nói chuyện phiếm với Aurora, trong số các nàng, phu nhân Puares đến đây nhiều lần nhất, hơn nữa có thể cho Aurora mượn ngựa con, khiến Aurora có thể tự do chạy trong rừng, quan hệ giữa hai người xem như không tệ.