Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.net. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Mười mấy hai mươi giây trôi qua, hắn mới hòa hoãn lại từ trong trải nghiệm gần chết kia.

Hắn theo bản năng cúi thấp đầu xuống, nhìn kỹ thân thể mình.

Hắn nhìn thấy bên ngực trái nhiều thêm thứ gì đó kỳ quái.

Một ký hiệu màu đen đậm, tương tự bụi gai như mọc ra từ trái tim, từ trong thân thể, chúng nó cái nọ nối tiếp cái kia, giống với dây xích kéo dài ra đằng sau lưng.

Bên trên bụi gai là hoa văn tương tự ánh mắt và đoạn thẳng vặn vẹo giống như con sâu, chúng nó đều hiện lên màu xanh đen.

Lúc này, những thứ giống như hình xăm này đều dần dần mờ nhạt đi.

Đầu tiên Lumian kinh hãi, đột nhiên có rất nhiều ý tưởng.

Hắn nhanh chóng xuống giường, đi thẳng đến trước tấm gương toàn thân, quay lưng về phía nó.

Sau đó hắn cố gắng ngoái đầu lại, nhìn tình huống ở sau lưng.

Hắn miễn cưỡng nhìn thấy dây xích do bụi gai tạo thành lại chui vào trong thân thể từ đằng sau lưng.

Nói cách khác, bụi gai xiềng xích này lấy hình thức vòng tròn khóa trái tim và cả thân thể tương ứng của hắn lại.

Hai ký hiệu màu đen và màu xanh đen khác nhau, cảm giác những màu xanh đen này hơi quen mắt, ừm… rất giống với trên người ông già ta đã giúp đỡ khi lang thang… cũng chính là bắt đầu từ khi đó, ta bắt đầu mơ thấy giấc mơ có màn sương mù dày đặc… Lumia phân tích đặc thù không giống với hiện thực ở trên thân mình, mãi cho đến khi chúng nó hoàn toàn nhạt đi, biến mất không thấy gì nữa.

Nhìn thấy một màn này, Lumian cảm thấy thất vọng.

Tuy rằng tìm được chỗ đặc thù, nhưng hắn cảm thấy không hề có chút ý nghĩa nào cả.

Bởi vì quá trình dẫn đường cho chúng nó xuất hiện khiến cho hắn cực kỳ đau khổ, gần đến tử vong.

Dưới trạng thái sắp hôn mê như vậy, lại đi đối mặt với con quái vật lưng đeo súng săn kia thì có khác gì với việc tặng đồ ăn cho nó chứ?

Mà nếu như đợi đến khi hắn có chiến lực lần nữa, đặc thù lại sắp biến mất.

Khí hậu trong giấc mơ tương đối lạnh, giống như đầu mùa xuân ở trên đỉnh núi, Lumian luôn để thân trần cũng không quá thoải mái, nên cấp tốc mặc quần áo vào.

Chỉ làm một chuyện đơn giản như vậy thôi, nhưng hắn đã mỏi mệt lạ thường, đầu lại hơi đau.

Thật hiển nhiên, đánh sâu vào do minh tưởng mới vừa rồi mang đến không phải có thể khôi phục lại như ban đầu trong khoảng thời gian ngắn.

Dưới tình huống như vậy, Lumian quyết định đêm nay bỏ qua việc thăm dò, không thử nghiệm gì cả, ngủ ngon một giấc, nghỉ ngơi điều dưỡng nghiêm túc.

Hắn tỉnh ngủ sau đó cảm giác trời còn chưa sáng hẳn.

Nhìn bóng tối trong phòng và một chút đỏ ửng đang đến gần rèm cửa sổ, Lumian cẩn thận nhớ lại một lần chuyện đã xảy ra ở trong giấc mơ.

“Trước đó trong hiện thực ta đã từng minh tưởng thật nhiều lần, nhưng đều không nghe thấy âm thanh kỳ quái kia, cũng không cảm thấy đau khổ gì cả…”

“Chỉ có ở trong giấc mơ đó thì mới tồn tại đặc thù sao?” Lumian nghi ngờ ngồi dậy, định xác nhận lại.

Hắn lại lần nữa dựa theo quá trình, thử minh tưởng.

Vầng mặt trời màu đỏ đậm kia nhanh chóng hiện lên ở trong đầu hắn, hỗn độn bên trong tâm linh hắn dần dần lắng đọng xuống.

Đây là trải nghiệm minh tưởng quen thuộc của Lumian, không có âm thanh kỳ quái, cũng không có đau khổ kịch liệt, càng không có trải nghiệm gần chết.

Qua một lúc, hắn kết thúc minh tưởng, cởi nút áo, cúi đầu nhìn kỹ chỗ trái tim mình.

Nơi đó không hề có ký hiệu gì.

“Quả nhiên, đó là một đặc tính chỉ thuộc về cảnh trong mơ, không ảnh hưởng đến hiện thực…” Lumian không biết mình nên vui vẻ hay là thất vọng.

Hắn ngẩng đầu lên, nhìn cửa sổ được bức rèm che khuất, ý niệm theo đó lan tràn ra, ngẫm nghĩ đến đặc thù của cảnh trong mơ kia có thể bị lợi dụng không, lợi dụng như thế nào.

Đúng vào lúc này, hắn nhìn thấy hình như bên ngoài cửa sổ nhiều thêm một bóng đen, bóng đen không lớn lắm.

Đồng tử của Lumian lập tức trợn to ra, toàn bộ thân thể khẩn trương cao độ.

Phản ứng theo bản năng nhất của hắn là gọi chị, nhưng lập tức nghĩ đến, mình đang ở trong nhà, Aurora đã nói sẽ xem xét bên này, có lẽ nàng đã phát hiện ra cái gì, vì thế cẩn thận xuống giường, thong thả đến gần cửa sổ.

Trong quá trình này, Lumian luôn chờ đợi chị gái kêu dừng hành động.

Aurora không xuất hiện.

Lumian đi đến bên cửa sổ, túm lấy bức rèm cửa, cẩn thận kéo nó ra một khe hở.

Ngoài cửa sổ là đêm đen yên tĩnh lại sâu thẳm, ánh trăng đỏ ửng treo xa nơi chân trời.

Trên cây du cách đó không xa đang nhẹ nhàng đong đưa cây lá, một con cú mèo lẳng lặng đứng ở đó, đối diện với cửa sổ của Lumian.

Nó còn to hơn phần lớn đồng loại một vòng, con mắt cũng không hề thiếu tự nhiên và cứng đờ, ánh mắt nó nhìn Lumian mang theo cảm giác nhìn xuống khó diễn tả được bằng lời.

Con cú mèo kia!

Nó lại đến nữa!