Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.net. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

“Đã xảy ra chuyện gì vậy?” Lumian cẩn thận vòng qua Ponce Bene và vài tên côn đồ ở xung quanh hắn, đi đến bên cạnh Raymond.

Raymond hơi đau buồn nói:

“Naroka đã qua đời.”

“Hả?” Tuy rằng Lumian đã chuẩn bị sẵn tinh thần Naroka gặp chuyện không may, nhưng không ngờ nàng lại chết.

Raymond thao thao bất tuyệt nói:

“Buổi sáng khi trời còn chưa sáng, linh mục giáo xứ đã đến làm an ủi người chết cho nàng rồi.”

“Hai ngày trước chúng ta còn tìm nàng hỏi truyền thuyết về phù thủy, nàng vẫn còn khỏe mạnh, thật tinh thần, sao lại đột nhiên qua đời chứ…”

Buổi sáng khi trời còn chưa sáng? Lumian kinh hãi trong lòng.

Đúng vào khi đó hắn đã nhìn thấy bóng dáng của Naroka, mà an ủi người chết của linh mục giáo xứ hoặc là sớm hơn một chút, hoặc là muộn hơn một chút, sẽ không chênh lệch nhiều lắm.

Do đó thứ ta nhìn thấy lại chính là quỷ hồn của Naroka sao? Chuyện này xảy ra sau khi con cú mèo kia bay đến nhìn chằm chằm vào ta… Nó thật sự có thể mang linh hồn của nhân loại đi? Ừm, Naroka là một trong những người còn sống đã chứng kiến sự kiện phù thủy lúc trước… Nếu như không phải ta nghe lời chị gái nói, không có sau khi trời tối còn đi ra ngoài, khả năng đối tượng linh mục giáo xứ an ủi người chết sẽ đổi thành ta, a, an ủi người chết của hắn đối với ta là nhổ một cục đờm về phía ta đi… Không ngừng có đủ loại ý niệm hiện lên trong đầu Lumian.

Raymond cũng không tán gẫu với hắn, đứng ở bên ngoài căn nhà hai tầng kia, lẳng lặng thương tiếc Naroka.

Lumian thu liễm ý tưởng, sau đó thấy ba người xứ khác Leah, Ryan và Valentine đã đi tới.

“Ở đây đã xảy ra chuyện gì sao?” Không đợi Lumian chào hỏi, Leah đã hỏi trước.

Bọn họ thấy trên đường tụ tập thật nhiều người.

Lumian thở dài nói:

“Các cải bắp của ta à, một lão phu nhân được mọi người tôn kính đã qua đời.”

“Vậy vì sao các ngươi đều đứng ở ngoài cửa thế?” Leah không tỏ vẻ thương tiếc vội, bởi vì lời nói của Lumian không thể khiến cho người ta tin tưởng.

Nàng vẫn mặc bộ quần áo trước đó.

Lúc này Lumian làm ra động tác quan sát từ trên xuống dưới một cách rõ ràng, nhìn đến khiến Leah hơi run sợ trong lòng.

“Có chuyện gì vậy?” Ryan mở miệng hỏi.

Lumian cười nhẹ:

“Các ngươi chắc chắn không phải là người địa phương Darliege.”

“Bọn ta đến từ Bigor.” Ryan thản nhiên trả lời.

Bigor là tỉnh phủ của tỉnh Leiston nước cộng hòa Intis, Darliege lại là một thành thị ở biên giới phía nam tỉnh Leiston, cai quản một mảng lớn khu vực bao gồm thôn Cordu ở trong đó.

“Khó trách các ngươi không biết rõ phong tục của vùng Darliege.” Lumian gật đầu.

Trước đó hắn cho rằng ba người xứ khác này là quan chức từ Darliege đến, kết quả lại đến từ tỉnh phủ Bigor.

Xem ra thân phận còn cao hơn dự tính của ta không ít… Lumian yên lặng đổi mới phán đoán đối với đám người Leah.

“Là phong tục gì vậy?” Leah tương đối cảm thấy hứng thú hỏi: “Có thể nói cho bọn ta biết không?”

Lumian vốn định làm tốt mối quan hệ với bọn họ, vì thế cười nói:

“Các ngươi là cải bắp của ta, sao ta có thể không nói cho các ngươi biết được chứ?”

“Các ngươi biết đấy, mỗi người đều có chòm sao tương ứng của bản thân, ở vùng Darliege này, bọn ta còn tin tưởng mỗi gia đình cũng có chòm sao của bản thân, sinh ra tương ứng với may mắn, còn cái chết của người nhà đặc biệt là gia chủ và đưa tang sẽ mang may mắn này đi.”

“Vì không để ảnh hưởng đến chòm sao, lưu lại may mắn, trước khi chôn cất bọn ta sẽ để người chết ở chính giữa căn nhà, cũng chính là trong phòng bếp, sau đó cắt một phần tóc và móng tay của nàng, vĩnh viễn giấu chúng ở trong nhà, nhưng không thể để cho khách biết được.”

“Vào thời điểm này, nếu như người tham gia lễ tang vào trong nhà, sẽ ảnh hưởng đến chòm sao tương ứng, mang một phần may mắn đi, do đó, bọn ta tham gia tang lễ đều đứng ở ngoài cửa tỏ lòng thương tiếc, tối đa tới cửa nhìn vào, sau đó đi đến nghĩa trang ở bên cạnh nhà thờ chờ đợi.”

“Là như vậy à.” Ryan nhẹ nhàng gật đầu: “Cái đó giống như các nhà thờ lớn ở mỗi một khu vực đều có ký gửi thánh cốt vậy, ‘Nơi có một phần thánh thể vĩnh viễn sẽ tồn tại đức Thánh’.”

Hắn xoay người, nhìn về phía nhà Naroka, gỡ mũ dạ trên đỉnh đầu xuống, đặt trước ngực, bắt đầu tỏ vẻ thương tiếc.

Leah và Valentine cũng tỏ vẻ thương tiếc.

Đợi đến khi bọn họ làm xong, Lumian nói với bọn họ:

“Ta phải đi đến cửa nhìn xem hài cốt, gặp lại sau, các cải bắp của ta.”

“Được.” Ryan ôn hòa gật đầu.

Lumian hạ thấp giọng nói, bổ sung thêm một câu:

“Ta sẽ giúp các ngươi tìm quyển sách nhỏ màu xanh lam kia.”

Không đợi đám người Leah đáp lại, hắn lùi sang bên cạnh một bước, cười hỏi:

“Sao mỗi ngày các ngươi đều mặc quần áo giống nhau vậy?”

“Dưới tình huống ở lại nơi đất khách một khoảng thời gian, không có cách nào quá chú ý đến thể diện.” Ryan nói đơn giản, Leah lại theo bản năng sờ lên cái lục lạc màu bạc treo trên mạng che mặt ở trên đầu mình.