Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.net. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Suy nghĩ đến vũ khí của mục tiêu, hắn quyết định đổi mới trang bị bảo vệ.

Lumian cởi áo bông ra, dùng dây thừng cột một quyển sách có tờ bìa cứng rắn vào trước ngực với sau lưng.

Đây là áo giáp bằng giấy tự chế!

Trong mơ hồ, hắn nhớ chị gái đã từng nói, như vậy có thể sẽ bị nội thương gì đó, nhưng hiện giờ đã không quan tâm được nhiều như vậy.

Lumian hoạt động thân thể, xác nhận số lượng bộ sách trước mắt không ảnh hưởng quá mức đến chiến đấu của bản thân.

Hắn mặc lại áo jacket làm từ da bên ngoài, trên đường đi xuống tầng dưới, tìm kiếm các nguyên liệu có thể cần đến khi bố trí cạm bẫy:

Không bao lâu, trong tay hắn đã nhiều thêm một cái xẻng, bên hông nhiều thêm môt sợi dây thừng – thứ này một là dùng để leo lên, hai là dùng để đan võng, thay thế cho nhánh cây.

Sau khi hoàn thành chuẩn bị, Lumian hít sâu một hơi, dùng tay phải đang cầm rìu giật cánh cửa ra.

Màn sương mù màu xám nhàn nhạt tràn ngập trên hoang dã, hắn bước từng bước một về phía ngọn núi giống như đang nhuộm lên màu đỏ như máu.

Trong yên tĩnh giống như chết, Lumian đi đến bên cạnh đống đổ nát.

Đầu tiên hắn đi sang bên cạnh một khoảng, vứt mấy thứ như xẻng, xiên thép, dây thừng vào trong góc âm u của một kiến trúc bị sập, sau đó chỉ xách theo rìu trở lại nơi trước đó tiến vào đống đổ nát.

Hắn không tiến hành thăm dò bất cứ khác thường nào, giống như lần trước thong thả lẻn vào chỗ sâu trong đống đổ nát.

Đến chỗ bị quái vật ba mặt dọa lùi, hắn dừng lại gần một phút đồng hồ mới xoay người trở về.

Đi được một nửa, hắn bắt đầu đi đường vòng, vòng về chỗ kiến trúc đổ sập đã để xẻng, xiên thép kia.

Khi đến gần mục tiêu, Lumian bắt đầu quan sát địa hình, tìm kiếm chỗ thích hợp để bố trí cạm bẫy.

“Nơi này có một cái khe tương đối rộng lại không dài, cải tạo sơ qua chính là một cạm bẫy tốt, còn tiết kiệm không ít thời gian cho ta, nhưng một cái khác, có lẽ cần thật lâu, chỉ hy vọng con quái vật kia không lần theo dấu vết đến đây nhanh như vậy…”

Lumian lấy xẻng các thứ ra, xoay người đến chỗ vị trí đã chọn, nhanh chóng thiết lập cạm bẫy.

Chờ bước đầu cải tạo xong bản thân cái khe, hắn dùng rìu chém đứt vót nhọn các khúc gỗ, đặt cố định chúng nó vào dưới đáy cạm bẫy, tiếp theo, hắn bện một cái võng, trải ở trên mặt, lại đắp một lớp đất lên, cố gắng tương tự với xung quanh.

Sau khi hoàn thành xong việc này, hắn giả bộ bản thân là quái vật, đang lần theo dấu vết mình đến đây, đến trước cạm bẫy này.

“Nếu như nó có thể nhận ra cạm bẫy này, nhất định sẽ lựa chọn đi đường vòng, thậm chí trực tiếp nhảy qua, đại khái sẽ đến vị trí này…”

“Việc ta cần làm chính là, một khi nó đến đây, có thể thấy ta nhưng phía trước không được, do đó, ta chỉ có thể trốn ở đây…” Lumian dùng chân đo đạc khoảng cách, dùng ánh mắt phân rõ phương hướng, dần dần đến bên cạnh một bức tường coi như còn nguyên vẹn.

Hắn ngồi ở đó, xác nhận tình huống dưới tầm mắt.

Sau đó hắn bắt đầu thiết lập cạm bẫy thứ hai.

Đây là thiết lập nhằm vào nhân loại bình thường:

Là một người ở trên đường đang lần theo dấu vết mục tiêu, phát hiện đối phương đang đào một cái bẫy cho mình, mà bản thân thoải mái phát hiện ra, cũng tìm được kẻ địch đang mai phục ở bên cạnh, sau đó hơn phân nửa sẽ rất đắc ý rất vội vàng, xem nhẹ khả năng tồn tại một cái bẫy thứ hai, nôn nóng sốt ruột đánh về phía con mồi.

Chỉ số thông minh bình thường thật sự dễ dàng xuất hiện điểm nhầm lẫn về tư duy như vậy hoặc nói là điểm mù.

Lumian chỉ hy vọng con quái vật kia không đạt đến chỉ số thông minh bình quân của nhân loại, bằng không bản thân chỉ có thể xoay người bỏ chạy, sau đó tỷ lệ lớn bị đuổi kịp, chết ở nơi hoang dã nào đó, tỷ lệ nhỏ là bỏ chạy về nhà mình, trốn vào khu an toàn.

Khác thường của thôn Cordu khiến cho hắn lấy sinh mệnh để mạo hiểm.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, Lumian cuối cùng đã chuẩn bị xong cho cạm bẫy thứ hai, nhưng quái vật lưng đeo súng săn kia vẫn còn chưa xuất hiện.

Quái vật khác cũng giống như thế.

Cuối cùng hắn có thể yên tâm một chút, sau khi giấu kỹ mấy thứ như xẻng, hắn đứng thẳng người lên, dang tay ra.

“Ca ngợi vầng mặt trời!” Một lần này, hắn càng thêm chân thành.

Lumian lập tức rúc vào bên cạnh vách tường kia, ngồi chồm hổm trên đất, nhìn chằm chằm vào cạm bẫy đầu tiên.

Từ chỗ mới vừa rồi hắn đến không nhìn thấy được bên này, bởi vì có một kiến trúc bị sụp toàn bộ che khuất tầm mắt.

Hắn nhẫn nại chờ đợi.

Thịch, thịch, thịch… Lumian cảm nhận được rõ ràng nhịp tim của mình đang đập nhanh hơn.

Đối với hắn, đây là một trải nghiệm chưa bao giờ có.

Khi lưu lạc, hắn cũng từng đối mặt với kẻ địch có tuổi tác lớn hơn mình vóc dáng khỏe hơn mình, nhưng giữa đôi bên không hề lấy giết chết đối phương làm mục đích, chủ yếu là vì cướp đoạt đồ ăn, tiền tài và chỗ ngủ thích hợp. Cho dù ở trong quá trình này, thật sự có người bởi vì vậy mà bỏ mạng, nhưng đó cũng thuộc về ngoài ý muốn.