Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.net. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!



Chu Bạch vịn người cụt tay bước vào phòng y tế. Tình cờ thấy còn một chỗ trống, từ từ giúp đỡ anh ta nằm xuống.


Bên kia, Nguyễn Văn Lượng cũng giúp người bán thịt vào phòng y tế. Tuy nhiên, anh không giữ vững được nên hai người nặng nề ngã xuống đất.


Giữa đường phòng y tế có một dọc các bình nước nóng, khi bị va phải thì ngã lăn ra, đồng thời có tiếng bị vỡ tan.


Khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp Hầu Tử Quốc bật cười lần nữa khi nhìn thấy Nguyễn Văn Lương lại bị ngã.


—— "Cái tên ngu ngốc Nguyễn Văn Lương này thật sự làm mất mặt Hầu Tử Quốc mà."


——"Xem anh ta ngu ngốc chưa kìa."


——"Ta cười đến đau ruột."


Nhưng rất nhanh, nụ cười của bọn họ đông cứng lại.


"Chết hết đi! Thế giới chết tiệt này ta không muốn nhẫn nhịn nữa! Đi chết đi! Đi chết đi! ”


Trong phòng y tế, tấm màn trắng được vén lên kèm theo một tiếng “vạch” giận dữ. Từ sau góc nhỏ, một bác sĩ bước ra, đôi mắt đỏ giận dữ điên cuồng lao tới cắn xé Nguyễn Văn Lương.


Nguyễn Văn Lương sợ đến mức muốn bỏ chạy, nhưng vì quá yếu nên không thể chống lại bác sĩ, phòng phát sóng trực tiếp của Hầu Tử Quốc trở nên tối tăm.


Thiên Tuyển Giả của họ đã bị loại đầu tiên. Những câu chuyện quỷ dị phủ xuống Hầu Tử Quốc.


Khán giả Đại Hạ nhìn thấy cảnh này đều đổ mồ hôi lạnh cho Chu Bạch.


Phía sau Chu Bạch, tấm màn trắng theo gió lay động. Khán giả đều biết đằng sau bức màn trắng là bác sĩ điên. Mọi người đều cầu mong Chu bạch nhanh ra ngoài hoặc giữ im lặng để không thu hút bác sĩ.


Tại hiện trường, Chu Bạch thấy trong phòng y tế không có người, liền muốn dùng tìm băng giác để giúp người kia cầm máu. Tay hắn chạm vào chiếc đĩa trên kệ vang lên tiếng "cạch".


Khán giả ở Đại Hạ Quốc ngay lập tức bị doạ dựng tóc gáy.


“Ai ở bên ngoài?”


Chu Bạch nghe được thanh âm, nhìn về phía sau, nghĩ thầm có ai đó ở phòng y tế.


Bác sĩ mặc áo trắng mở tấm màn trắng bước ra bên ngoài, khán giả nhìn anh ta đầy lo lắng. Cũng may, mắt anh ta không có màu đỏ.


Có vẻ như Hầu Tử Quốc khiến anh ta giận dữ và làm anh ta phát điên. Khán giả Đại Hạ chỉ hy vọng Chu bạch cẩn thận, đừng chọc giận dữ bác sĩ này.


"Bác sĩ, ở đây có một bệnh nhân cần phải mau cầm máu cho anh ấy."


Bác sĩ không kiên nhẫn nhìn người cụt tay đang nằm trên giường.


"Gấp cái gì? Không chết được."


Sau đó anh ta quay lại cầm công cụ tới. Chu bạch vốn tưởng sau khi người được hỗ trợ, việc làm tiếp theo sẽ giao cho bác sĩ. Ở đây hắn không thể giúp đỡ gì được, vì vậy chuẩn bị rời khỏi.


Không ngờ lúc hắn bước tới cửa thì va phải bình nước nóng bên cạnh. Sau đó, cả một dãy bình nước nóng rơi xuống, lại một loạt âm thanh vỡ vụn vang lên.


Khán giả ở Đại Hạ Quốc gần như phát điên khi nghe thấy âm thanh vỡ vụn này. Một dọc bình nước nóng đặt giữa đường này đơn giản là bẫy khiến người va phải mà.


Chu Bạch không nhìn thấy hoàn cảnh bi thảm của Thiên Tuyển Giả Hầu Tử Quốc nên không nhận được nguy cơ sắp gặp phải.


"Chết hết đi! Thế giới chết tiệt này ta không muốn nhẫn nhịn nữa! Đi chết đi! Đi chết đi! ”


Lại những lời tương tự.


Chu Bạch đang ngồi xổm xuống xếp lại những bình nước nóng rơi xuống. Nghe thấy tiếng động, hắn giật mình quay lại. 


Phía sau hắn, bác sĩ bước ra với đôi mắt đỏ ngầu. Anh ta nhe răng gầm lên lao vào Chu Bạch.


Rất nhiều giả tại Đại Hạ đều che mắt lại, không muốn nhìn thấy cảnh bi thảm Thiên Tuyển Giả của đất nước mình bị giết. Nhưng đã chờ đợi rất lâu, âm thanh thông báo chuyện quỷ dị truyền đến Đại Hạ vẫn không vang lên.


Khán giả thực sự không thể kìm được lòng hiếu kỳ, cẩn thận nhìn màn hình qua kẽ ngón tay.


Hình ảnh trên màn hình lúc này thực ra là cảnh Chu Bạch đè bác sĩ xuống đất. Sau đó hết cú đấm này đến cú đấm khác nện vào mặt bác sĩ.


Khán giả choáng váng.


Cái quái gì vậy?


Chu Bạch ra tay loạn xạ, hiển nhiên là đang bị hoảng sợ. Không còn cách nào khác, nếu lúc này không phản kháng, chẳng lẽ sẽ ngồi chờ chết sao?


Khuôn mặt của bác sĩ sưng tấy vì bị Chu Bạch đánh, ngũ quan mơ hồ khó có thể nhận ra diện mạo ban đầu của anh ta.


Bây giờ khán giả không khỏi thông cảm cho bác sĩ.


—— "Chu Bạch Đại Hạ Quốc ở phó bản trước đó trông có vẻ như văn văn yếu đuối, sao lại đánh người mạnh tay như vậy nhỉ?"


—— "Nội ứng lầu trên, ta nói cho ngươi biết, ngươi có biết lúc chó cùng rứt giậu có ý nghĩa gì không?"


—— "Đừng nghĩ tới việc ức hiếp người dân Đại Hạ, mỗi lần hung hăng sẽ cắn chết các ngươi."


"Dừng...đừng đánh nữa."


Bác sĩ đã cầu xin tha thứ. Chu Bạch nhìn vào mắt anh ta, thấy mắt anh ta không còn đỏ nữa, liền thận trọng buông anh ta ra.


Bác sĩ tội nghiệp sờ lên khuôn mặt bị đập thành đầu lợn của mình rồi đứng dậy, run rẩy nhìn Chu Bạch.


"Thất thần làm gì? Đi băng bó cho anh ấy nhanh lên."


"Ồ, ồ, được rồi được rồi."


Bác sĩ nhanh chóng lấy dụng cụ rồi đi đến giường băng bó cho người đồ tể bị thương. Điều kỳ lạ là vết thương trên tay người đồ tể lại nhanh chóng lành lại.


Có phải vì Thế Giới Quái Đàm khác với thế giới ban đầu?


Chu Bạch mặc dù có nghi hoặc, nhưng cũng không đi sâu vào vấn đề này.


Bác sĩ thản nhiên bôi thuốc cho người đồ tể rồi dùng gạc băng lại. Vừa băng bó, vừa lén lút nhìn Chu Bạch.


"Anh là người mới ở đây sao?"


Chu Bạch lắc lắc chìa khóa trong tay: "Người bảo vệ mới."


Bác sĩ cười xấu hổ, ánh mắt rơi vào trên cánh tay Chu Bạch đã trở nên mạnh mẽ hơn nhờ sức mạnh tăng lên.


"Ha ha, anh quả thực thích hợp vị trí này."


Chu Bạch nhất thời không nói nên lời. Lúc này, phía sau tấm màn trắng truyền đến một tiếng ho yếu ớt.


"Khụ khụ..."


Trong khu vực được che bởi tấm rèm, có thể thấy nhiều công cụ xung quanh nó.


Chu Bạch suy luận, hẳn là đặc biệt chuẩn bị cho bệnh nhân nguy kịch. Có một điều hơi bất thường là một bệnh xá nhỏ trong lò mổ lại được trang bị tốt như vậy.


Bác sĩ nhìn thấy Chu Bạch đang nhìn về phía tấm màn trắng. Anh ta có phần nịnh nọt đến gần Chu Bạch, nhỏ giọng nói: “Bên trong là đồ tể của Lò mổ số 8, nếu nhìn thấy thì tốt nhất nên tránh xa.”


Chu Bạch nhớ kỹ trong quy tắc có đề cập cụ thể đến Lò mổ số 8. Lời cảnh báo của bác sĩ hẳn là đúng.


Anh cảm ơn bác sĩ và bước ra khỏi bệnh xá, nếu đã tham gia công việc nên cần phải làm quen với công việc của mình càng sớm càng tốt. Nhưng trước đó, anh định quay về phòng.


Phòng gác cổng của lò mổ này không lớn nhưng được trang bị đầy đủ. Ngoài nhà có toilet, trong nhà có giường, tủ, bàn.


Chu Bạch sau khi trở về, liền mở ngăn kéo, chuẩn bị đặt lên bàn nội quy làm việc của người gác cổng vừa đặt trên bàn.


Nhưng anh nhìn thấy một cuốn sổ đang mở trong ngăn kéo. Bên trong có mấy dòng chữ viết ngoằn ngoèo. Chu Bạch nhìn rõ ràng bên trong viết cái gì, lập tức nhíu mày.


Ngoài ra còn có các quy tắc được viết ở đây, nhưng nó khác với phó bản trước. Lần này các quy tắc do những người khác nhau viết.