Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.net. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!


Hứa Vãn Phong không biết từ đâu lấy ra một cây quạt giấy, bàn tay rung lên mở quạt ra che nửa khuôn mặt, chỉ để lộ cặp mắt đào hoa quyến rũ kia.



“Thật ra bọn huynh cũng tính thu nhận đệ tử, nhưng đáng tiếc là không ai muốn bái sư.”

Hắn chậm rãi dài nói: “Trăm năm trước cũng có một nữ tu căn cơ rất tốt nhìn thấy tư thế oai hùng tiêu sái của huynh, muốn bái huynh làm sư phụ. Huynh sắp dẫn nàng ấy lên núi rồi, kết quả vừa đến chân núi của chúng ta thì nàng ấy lại đổi ý, sau đó chạy qua cách vách.”

Hắn khép quạt giấy lại, chỉ về phía Cửu Phong. Ôn Vân cũng đưa mắt nhìn theo. Từ xa nhìn qua cũng có thể nhìn thấy Cửu Phong nằm trong biển mây, phòng ốc lộng lẫy, rực rỡ xinh đẹp như chốn tiên cảnh.

Nếu mang ra so sánh thì Thập Phong đúng là càng nhìn càng thấy khó coi. Chẳng trách không ai chịu đến.

“Sau đó bọn huynh cũng lười nhận người, cho nên chúng ta chưa bao giờ tham gia tranh tài gì đó.”

“Nhưng mà……” Ôn Vân hơi chần chừ: “Cuộc tranh tài nội môn này yêu cầu tất cả đệ tử dưới một trăm tuổi phải tham gia. Hơn nữa trên danh sách còn có tên muội.”

Nàng vừa dứt lời, Hứa Vãn Phong đã lập tức nhướng mày, kinh ngạc nói: “Quy tắc thay đổi từ khi nào vậy?”

Việt Hành Chu nghiêm mặt nói: “Không được. Trong tông môn có không ít đệ tử dưới trăm tuổi đã kết Kim Đan. Ôn sư muội tỷ thí kiếm đạo với bọn họ nhất định sẽ bị thương.”

Bị khinh bỉ nhưng Ôn Vân vẫn không tức giận, nàng bình tĩnh nâng chén trà lên rồi chậm rãi nhấp một ngụm.

Nàng không sợ đánh không lại, mà là lười đánh nhau với bọn họ.

Hứa Vãn Phong thuận miệng cười đáp: “Quá đơn giản, Ôn sư muội lên thì trực tiếp nhận thua là được.”

Ôn Vân thu hồi tầm mắt, bình tĩnh nói: “E là không được.”

Nàng nghĩ tới những lời nói vừa rồi của Thẩm Tinh Hải: “Ba huynh không biết quy tắc mới của năm nay không?”

“Quy tắc gì?”

“Phong nào trong năm năm liên tiếp không có đệ tử giành được tư cách tham dự đại hội luận kiếm thì sẽ bị tông môn xóa tên. Tất cả đệ tử của phong đó sẽ bị đuổi khỏi Thanh Lưu Kiếm Tông.”

Nàng ngẩng đầu nhìn ba người trước mặt: “Thập Phong đã bao nhiêu năm không có người tham gia đại hội luận kiếm rồi?”

“Từ khi tam sư đệ hơn một trăm tuổi.” Nụ cười trên khóe miệng Hứa Vãn Phong dần biến mất: “Năm nay vừa đúng đến lần thứ năm.”

Bạch Ngự Sơn ôm kiếm, lạnh lùng nói: “Bọn họ thật sự rất nóng lòng muốn đuổi chúng ta đi.”

Tất cả mọi chuyện trong tông môn đều bài xích Thập Phong. Lần này không có Ôn Vân nói thì sợ là bọn họ cũng không biết tông môn sẽ vô tình đến vậy!

“Sư phụ còn chưa xuất quan, bọn họ đã bắt đầu mơ tưởng muốn chiếm Thập Phong! Ta muốn đi tìm Thái Thượng trưởng lão lý luận!”

Bạch Ngự Phong giận dữ rút kiếm bay đi. Hai vị sư huynh còn lại cũng đuổi theo.

Hứa Vãn Phong cũng không quên xách cả Ôn Vân lên bảo kiếm.

***

Lúc giúp Bạch Ngự Sơn nhóm lửa, Ôn Vân đã biết rõ lai lịch của Thập Phong.

Ban đầu Thanh Lưu Kiếm Tông vốn không có Thập Phong. Sau đó, sư phụ của bọn họ bước vào Độ Kiếp kỳ, vung kiếm chém đứt một ngọn núi trên Tiên giới nên hiện tại mới có Thập Phong này.

Đây cũng là lý do tại sao Bạch Ngự Sơn dùng toàn lực chém tảng đá kia nhưng tảng đó lại không có bất cứ vết xước nào. Nó vốn là tảng đá trên Tiên giới, hoàn toàn khác với sỏi đá bình thường.

Những trưởng lão của các phong biết được chuyện năm đó đều luôn mơ ước Thập Phong. Bọn họ muốn luyện hóa Thập Phong, tìm đường phi thăng lên Tiên giới.

Nhưng trước kia Thập Phong luôn có Diệp Sơ Bạch trấn giữ, bọn họ không dám cướp đoạt.

Hiện tại Diệp Sơ Bạch bế quan 500 năm, trong 500 này lá gan của bọn họ đã càng lúc càng lớn.

Quy tắc mới này rõ ràng là nhắm vào Thập Phong!

Hiện tại chưởng môn vẫn chưa quay về, hết thảy mọi chuyện trong tông môn đều do hai vị Thái thượng trưởng lão Độ Kiếp kỳ làm chủ.

Ngày thường bọn họ luôn ở trong sơn cốc Thanh Lưu có dòng suối chảy róc rách và được mây mù bao phủ. Lần đầu tiên có đệ tử tới quấy rầy, lão rùa canh giữ bên ngoài sơn cốc chậm rì rì bò ra ngoài. Bạch Ngự Sơn cũng không thèm nhìn đến nó, trực tiếp cầm kiếm xông thẳng vào trong.

Lúc này, có hai lão giả, một béo một gầy đang thảnh thơi đánh cờ trong đình các của sơn cốc.

Bạch Ngự Sơn hơi khom người chào hỏi: “ Âu Dương sư thúc, Đông Phương sư thúc.”

Âu Dương trưởng lão có vẻ ngoài mập mạp lười biếng nâng mí mắt, sau đó cười lớn nói: “Ba người các ngươi thật đúng là khách hiếm khi ghé thăm.”

Đông Phương trưởng lãocũng cười khẽ nói: “Sao không chuẩn bị tranh tài nội môn mà tới tìm hai lão già bọn ta làm gì?”

Việt Hành Chu tiến lên một bước, chắp tay hỏi: “Quấy rầy hai vị sư thúc rồi. Có điều không biết vì sao tranh tài nội môn lại đột nhiên sửa đổi quy tắc vậy?”