Sư Muội Kiếm Tông Tay Cầm Ma Trượng

Chương 38. Là ta đứng không đủ cao sao? (2)

Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.net. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!


Trông nàng có vẻ rất nhẹ nhàng thoải mái, thậm chí còn đơn giản hơn là đánh chó.

Một cái.

Hai cái

… ...

Mãi cho đến khi dám đệ tử Nhất Phong bị đánh nằm đầy đất dưới đài cao thì cuối cùng cũng không còn ai bước lên đài.

Nhưng mà vẫn có người co người trốn trong đám người và hô to: “Ngươi không xứng đứng ở trên đài Nhất Phong!”

Ôn Vân nghe vậy thì cúi đầu nhìn xuống dưới chân, sau đó nàng gật đầu đồng ý.

“Ngươi nói đúng, ta không nên đứng ở Nhất Phong.”

Nàng giơ cây Hỏa Sam ma trượng lên, ánh mắt không chút cảm xúc liếc về đám đệ tử Nhất Phong kia, sau đó _____

Chín viên hỏa cầu khổng lồ rơi xuống đài cao dưới chân như những viên sao băng.

“Oanh!”

Cuối cùng toàn bộ đài cao không chịu nổi gánh nặng ầm ầm vỡ vụn. Ôn Vân không bị ma pháp của mình ảnh hưởng, nàng vẫn đứng đám phế tích đã hóa thành tro tàn kia, tà váy trắng thuần khiết theo gió tung bay.

Ôn Vân tùy tay nhặt một cục đá lên, sau đó lười biết ngồi lên nó.

Nàng khẽ nhếch cằm lên và nở một nụ cười thật tươi đẹp với đám người há hốc miệng kia.

“Bây giờ đã không có lôi đài Nhất Phong. Nơi này là lôi đài Thập Phong.”

Mọi người đều nhìn Ôn Vân với ánh mắt kinh sợ và không thể tin được, nhưng cũng không ai dám nói thêm gì nữa.

Nàng yên lặng ngồi trên tảng đá đó, mãi cho đến khi mặt trời lặng, một tiếng chuông ở nơi xa xa truyền đến.

“Cuộc tranh tài nội môn đã kết thúc!”

Người đến là đại trưởng lão của Nhất Phong, cũng là chấp sự trưởng lão của tông môn.

Hắn lạnh lùng đạp kiếm bay đến, ném xuống vài cái lệnh bài và nói: “Đây là tín vật của đại hội luận kiếm, sau này sẽ tự có sứ giả đến dẫn đường.”

Nói xong câu này, hắn lập tức quay người định rời đi.

Ôn Vân cúi đầu nhìn bàn tay trống rỗng của mình rồi lớn tiếng hỏi: “Xin hỏi vị trưởng lão gì đó ơi, lệnh bài của ta đâu?”

“Ngươi sao?”

Hắn xoay người lại, đứng ở trên cao nhìn xuống Ôn Vân rồi lạnh lùng hừ mũi: “Quy tắc của cuộc tranh tài đã nói rồi, người cuối cùng đứng trên đài cao của các phong mới có lệnh bài! Ta lại muốn hỏi là ngươi đang đứng ở nơi nào?”

Ôn Vân đứng lên và chỉ xuống cục đá dưới chân, sau đó khách khí hỏi: “Chính là nơi này, là ta đứng chưa đủ cao nên ngài mới không thấy ta sao?”

Đại trưởng lão nhíu mày: “Ngươi đứng ở đài cao của phong nào?”

Ôn Vân: “Thập Phong.”

“Trong tông môn không có đài Thập Phong!”

“Ồ?” Ôn Vân nhướng mày và cười hỏi lại: “Tại sao chín phong còn lại đều có lôi đài, chỉ có duy nhất Thập Phong của ta là không có? Đều là môn hạ của Thanh Lưu Kiếm Tông, vì sao chuyện gì cũng đều tránh né Thập Phong của ta?”

Nàng bước lên một bước rồi nhìn chằm chằm vào đại trưởng lão. Người này đã rất lớn tuổi rồi, nhất định là không có khả năng chưa nghe đến chuyện của Diệp Sơ Bạch, nhưng ông ta vẫn là vong ân phụ nghĩa!

Sắc mặt của đại trưởng lão đã u ám đến mức có thể vắt ra nước. Ôn Vân lại bước đến một bước rồi lớn giọng hỏi lại.

“Ông có dám nói là Thanh Lưu Kiếm Tông không có Thập Phong không? Ông có dám nói là ông không nhớ Thập Phong còn có phong chủ là Diệp Sơ Bạch không?”

“.......”

Cái tên này vừa được nói ra, đại trưởng lão đã hoảng sợ đến mức rơi đầy mồ hôi và vô thức lùi về sau một bước.

Trong đám đệ tử trẻ tuổi ở phía dưới, có người đang thì thầm nói khẽ.

“Thì ra phong chủ Thập Phong tên là vậy? Nhưng tại sao chúng ta chưa từng nghe nói?”



“Không biết, cũng là Ôn sư muội đột nhiên xuất hiện thì ta mới biết là trong nội môn còn có Thập Phong.”

Ở phía sau đám người kia, Diệp Sơ Bạch đang yên lặng nhìn chằm chằm vào bóng dáng tranh luận của Ôn Vân, ánh mắt vốn không chút gợn sóng bỗng mơ hồ có chút thay đổi.

Nàng không giỏi tranh luận với người khác, nhưng giờ phút này nàng lại trực tiếp chất vấn ngược lại mới là có sức sát thương mạnh nhất.

Đại trưởng lão ôn định lại tinh thần và tránh đi câu hỏi của Ôn Vân: “Ta chưa nói là không có Thập Phong, nhưng phải là đệ tử chân truyền mới có tư cách thủ lôi đài. Theo ta được biết thì ngươi chỉ là đệ tử tạp dịch của Thập Phong mà thôi, ngươi không có tư cách thủ lôi đài Thập Phong. Cho nên lần này không tính!”

“Đợi đã.”

Mây xanh hạ xuống, một người đàn ông trung niên theo đám mây bước đến, gương mặt ông ấy rất hiền hòa dễ mến.

Đại trưởng lão ngạc nhiên nhìn về phía ông ta rồi lùi về sau một bước và cúi đầu nói: “Chưởng môn.”

Thì ra là chưởng môn đại nhân!

Mọi người cũng kính hơn rất nhiều, và cũng không khỏi nghĩ thầm: Không lẽ chưởng môn thấy Liễu sư tỷ bị Ôn sư muội đả thương nên cố ý đến đây hỏi tội?