Sư Muội Kiếm Tông Tay Cầm Ma Trượng

Chương 41. Có người muốn gϊếŧ nàng (2)

Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.net. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!


Là một vị sư huynh rất yêu thương sư đệ, Việt Hành Chu lập tức tiến tới hỏi thăm: “Tam sư đệ, đệ làm sao vậy?”

“Không còn, không còn rồi.......đại sư huynh, thanh kiếm sư phụ đúc cho đệ lúc trước đã không còn nữa rồi.” Hai mắt của Bạch Ngự Sơn đã không còn ánh sáng, giọng nói cũng khàn khàn đến rách nát.

“Đệ chỉ muốn đi đào một khối Kim Tinh Thạch đúc lại thành kiếm, nhưng ai ngờ lại có người dám đến Thập Phong trộm kiếm của đệ. Đệ đi tìm khoáng thạch, vội vàng lấy về đúc kiếm, giữa đường chợt nhớ là Ôn sư muội không ở đây, không ai nhóm lửa nên đến cách vách bắt một tên tạp dịch. Kết quả, chờ đến khi đệ trở về thì thanh kiếm đã biến mất, chỉ còn lại mỗi chiếc vỏ kiếm lẻ loi ở chỗ này…..”

Hắn nức nở gào khóc, thậm chí còn nấc lên.

Ba người còn lại cùng nhìn nhau.

Ôn Vân dò hỏi: “Tam sư huynh, không phải huynh đến xem cuộc tranh tài nội môn sao?”

Bạch Ngự Sơn cúi đầu, vừa khóc vừa hỏi: “Thì ra cuộc tranh tài nội môn đã bắt đầu rồi sao? Ôn sư muội, muội là bại trận trở về à?

“......” Được lắm, rất vô tình, thật sự không hề có tình cảm sư huynh muội đồng môn.

Hứa Vãn Phong buồn bức hỏi: “Vậy thì kỳ quái, chẳng lẽ kiếm của đệ tự mình bay đến giúp Ôn sư muội?”

Lần này Bạch Ngự Sơn cũng tỉnh táo lại, vội vã hỏi: “Kiếm của đệ? Kiếm của đệ ở chỗ đó?”

“Hôm nay kiếm của huynh đột nhiên bay đến lôi đài của muội, chúng ta còn tưởng là huynh ở góc xem thi đấu đấy. Về sau không tìm được huynh nên chúng ta đành đi về trước.” Ôn Vân đưa thanh kiếm tới: “Thì ra huynh không có tới?”

Bạch Ngự Sơn vội vàng ôm lấy thanh kiếm, nước mắt cũng lập tức ngừng rơi, ánh mắt đỡ đần hỏi: “Nó tự bay đến sao? Sao có thể chứ!”

Kiếm của kiếm tu là được tinh luyện hàng ngày, nếu đổi người sử dụng thì nhất định phải xóa đi dấu vết linh lực, nhưng hiện tại dấu vết trên thanh kiếm lại không hề bị hư hại.

Vô cùng kỳ quái!

Ôn Vân cười gượng nói: “Có lẽ là trước kia muội đốt lửa cho nó vài lần, nó dần dần sinh linh, cho nên lần này lại muốn tìm muội tới nhóm lửa….”

Sau khi miễn cưỡng lừa ba vị sư khuynh, Ôn Vân cũng không dám ở lại quá lâu, nàng vội trở về viện của mình.

Vô tình lại nhìn thấy một nam tử bạch y đang đứng bên cửa sổ.

Ôn Vân lập tức hỏi: “Là ngươi di chuyển thanh kiếm của tam sư huynh đến giúp ta?”

Diệp Bạch Sơ lạnh lùng gật đầu: “Đúng vậy.”

Xem ra nàng cũng không quá ngốc, cuối cùng cũng mơ hồ đoán được thân phận của hắn.

Nhưng câu nói tiếp theo của Ôn Vân đã đánh thẳng vào mặt hắn.

Nàng lộ vẻ mặt ‘quả nhiên là vậy’ rồi cười nói: “Ta cũng đoán là ngươi mà, không hổ là Phượng Hoàng Mộc linh, còn chưa thành kiếm linh đã có thể điều khiển được kiếm rồi.”

Nàng nghĩ đến cây ma trượng Long Cốt không còn dùng được kia của mình, đúng là lãng phí mấy trăm năm dùng tinh thần lực nuôi dưỡng mà, cuối cùng nó cũng chỉ có chút uy áp miễn cưỡng với những cây ma trượng khác mà thôi.

Thấy nàng khen ngợi nhiệt tình như vậy, Diệp Sơ Bạch hơi ngẩn người.

Hắn nói: “Ta không phải….”

Hắn còn chưa nói xong thì một trận ma pháp ấm áp quen thuộc đã bao vây người hắn. Diệp Sơ Bạch thầm thở phào nhỏ nhõm, nuốt lại lời phủ nhận của mình.

Ôn Vân vừa phong ma pháp hệ quang lêи đỉиɦ đầu hắn, vừa dịu dàng dạy bảo: “Tuy ngươi nhất định sẽ đứng đầu vạn kiếm, nhưng hiện tại ngươi vẫn chưa thành kiếm. Thứ nhất, ngươi làm vậy sẽ làm tổn thương linh lực của mình, thứ hai là sẽ dọa tam sư huynh. Hôm nay huynh ấy khóc lóc rất thảm thiết, sợ là đã làm mất thanh kiếm do chính tay lão tiền bối Diệp Sơ Bạch đúc.”

Diệp Sơ Bạch im lặng một hồi lâu rồi nói ra ba chữ: “Lão tiền bối?”

Ôn Vân gật đầu: “Là sư phụ của mấy vị sư huynh, bây giờ cũng là sư phụ trên danh nghĩa của ta. Nghe nói ngài ấy là một vị lão tiền bối rất tài giỏi.”

Dù sao ba vị sư huynh luôn nói là ‘sư phụ, lão nhân gia ngài ấy’, cho nên Ôn Vân cũng dựa theo đó tự phác họa ra hình tượng của Diệp Sơ Bạch!

Diệp Sơ Bạch im lặng một hồi lâu, theo bản năng cúi đầu nhìn tay của mình. Làn da dưới cánh tay vẫn trắng nõn, không hề có vết nhăn hay đốm đồi mồi nào. Có chỗ nào liên quan đến chữ ‘lão’ chứ?

Ôn Vân cũng không biết mình đã vô tình làm tổn thương trái tim của một vị lão nhân gia. Hiện tại nàng là đang bận rộn thu dọn hành lý.

Diệp Sơ Bạch thấy nàng gấp tay nải lại thì khẽ nhắc nhở: “Trong phòng ngươi có một cái túi không gian.”

Ôn Vân cũng không ngẩng đầu lên: “Ta không có linh lực, mở không được….”

Nàng chưa dứt lời thì Diệp Sơ Bạch đã mở túi không gian rồi đưa qua.