Sư Muội Kiếm Tông Tay Cầm Ma Trượng

Chương 535. Phiên ngoại: Cứu mạng, thật nhiều Long Ngạo Thiên! (11)

Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.net. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Theo kịch bản, hiện tại Thẩm Tinh Hải muốn đi náo loạn sào huyệt của đám giặc cướp, sau đó ở bên trong xảy ra tranh chấp với bọn giặc cướp, đánh mạnh vào tay địch, cuối cùng tạo ra một trận hỗn loạn cực lớn, vì muốn cứu người Lâm Phàm mà tạo ra kỳ tích.

Muốn gây sự kỳ thật cũng khó khăn, tuy nói Thẩm Tinh Hải làm người ngay thẳng phúc hậu, nhưng người am hiểu gây chuyện bên người lại rất ít.

Chỉ riêng bản lĩnh kéo cừu hận của Chu Nhĩ Sùng kia, cũng đủ để Thẩm Tinh Hải đau đầu.

Vì thế hắn bắt chước phong cách của Chu sư huynh, thành công chọc giận quản sự Vạn Hoa Lâu, đồng thời mở ra vận mệnh bị đuổi giết của Chu sư huynh.

Thẩm Tinh Hải ngự kiếm phi hành ở giữa không trung, vẽ loạn lên, dưới chân hắn là phố dài đèn đuốc kéo dài, phía sau thì tức giận mắng chửi và kêu gào đủ loại màu sắc, lúc nào cũng có ám khí và phù lục đánh tới.

Dương Huyền Tiên Tôn bễ nghễ nhắc nhở Thẩm Tinh Hải chú ý ám khí, hắn cũng phản ứng cực nhanh, toàn bộ hành trình không có bị tổn thương một sợi tóc.

"Kéo dài thêm một canh giờ nữa, nghĩ đến Lâm huynh có thể giải cứu những người bị cầm tù kia. Đến lúc đó các ngươi có thể liên thủ bao vây tiễu trừ bọn súc sinh này!"

Thẩm Tinh Hải đang định chuyển hướng bay về phía tây, chỗ sơn cốc trống trải, lúc trước Thẩm Tinh Hải cùng Lâm Phàm đã bố trí ở đó mấy năm, các loại sát chiêu cùng trận pháp đều dùng tới, chỉ đợi dẫn đám đạo phỉ tới bắt ba ba trong rọ.

Chỉ lướt qua một tầng tính toán của Thẩm Tinh Hải.

Trong đội ngũ đạo phỉ đuổi giết hắn, vậy mà lại hiện ra một vị cường giả thực sự cao thâm khó dò!

Âm thanh phá không phía sau cách Thẩm Tinh Hải càng ngày càng gần, mà tu vi chênh lệch mang đến uy áp thật lớn khiến cho vai hắn như hai ngọn núi lớn nguy nga. Vân Tinh Kiếm đều chịu đựng áp lực như vậy, thân kiếm phát ra tiếng vù vù.

Hắn gắt gao cắn răng, khóe môi tràn đầy máu tươi.

Thanh âm Dương Huyền Tiên Tôn rất gấp rút: "Tiểu tử ngốc mau dùng truyền tống ngọc phiến Ôn Vân đưa cho ngươi chạy trốn! Tên kia ít nhất là Phi Thăng đỉnh phong cảnh giới, ngươi ngay cả một chiêu của hắn cũng ngăn cản được!"

"Khặc khặc khặc, ngươi có thể trốn ngay bây giờ!"

"Hiện tại chạy trốn, những năm này đều uổng phí!"

"Hiện tại chạy trốn, vậy Lâm đạo hữu nhất định phải gặp đại nạn!"

"Tu sĩ chúng ta há có thể làm người trước rụt rè vứt bỏ đồng bạn?!"

Thẩm Tinh Hải giống như muốn chết dùng nguyên cương thúc giục Vân Tinh kiếm, dưới sự trợ giúp của tuyệt thế bảo kiếm, tốc độ ngự kiếm của hắn lại tăng thêm vài phần.

Tên thủ lĩnh đạo phỉ phía sau hắn bỗng chú ý tới Vân Tinh Kiếm, con ngươi sáng ngời, thản nhiên nói: "Thanh kiếm này là đồ tốt! Nhớ giữ lại cho lão tử!"

Đối phương tựa hồ là quyết định để Thẩm Tinh Hải chạy trốn, lại có lẽ là sợ Vân Tinh kiếm bị hư hao, cho nên cũng dùng tay chân công kích Thẩm Tinh Hải, theo đuôi giống như mèo bắt chuột.

Thẩm Tinh Hải lại nôn ra một ngụm máu tươi.

Dương Huyền Tiên Tôn tức giận đến mức chửi ầm lên: "Mau chạy đi! Ngươi muốn chết ở chỗ này sao!"

"Sẽ không chết!" Thẩm Tinh Hải vừa nôn ra máu vừa giải thích với Dương Huyền Tiên Tôn: "Ngọc phiến của Ôn sư muội đưa ta có thể trong nháy mắt truyền tống... Nếu ta gặp phải tình huống tất sát, có trốn cũng sẽ bị chậm trễ."

Dương Huyền Tiên Tôn giận quá hóa giận: "Ý của ngươi là, bị mấy chục cao thủ Phi Thăng kỳ và một đại năng đỉnh cấp truy sát, cũng tính là kết cục tất sát?!"

"Còn một đường sinh cơ, liền tính toán tất sát chi cục." Thẩm Tinh Hải con ngươi sáng giống như ngôi sao.

Truy sát phía sau chỉ cách hắn một khoảng, nhưng hắn vẫn không sử dụng ngọc phiến, mà như tia chớp chạy về phía sơn cốc.

" Ôn sư muội truyền tống ngọc phiến tại, tuyệt đối không thế chết, cho nên... có thể đi khiêu chiến tối đa cực hạn!"

Dương Huyền Tiên Tôn không những không bị tinh thần của vị hậu bối này đả động, mà hắn ta còn chỉ muốn mắng người.

"Ha ha! Đầu óc ngươi là mất hết trí tuệ sao! Ôn Vân cho ngươi mảnh ngọc truyền tống kia là vì để ngươi chạy trốn, chứ không phải vì cung cấp cho ngươi nhiều cơ hội tìm đường chết!"

Nhưng mà Thẩm Tinh Hải đã không rảnh đáp lại Tuân Nghiệp.

Đạo phỉ đầu mục rốt cục mất đi hứng thú truy đuổi, tu vi trên người triệt để bộc phát, hướng phía Thẩm Tinh Hải áp chế mà đi.

Thẩm Tinh Hải cắn chặt hàm răng, hai mắt trở nên đỏ thẫm.

Kiếm tu không thể lùi!

Ôn sư muội cho ta ngọc phiến, chính là để cho ta an tâm đi khiêu chiến cực hạn của mình, há có thể ở lúc đối mặt nguy hiểm liền lùi bước!

Thẩm Tinh Hải nổi giận gầm lên một tiếng, nguyên khí trên người điên cuồng phun trào, Vân Tinh kiếm cũng chém một đạo hào quang tuyệt mỹ, trong bóng đêm xẹt qua bầu trời, chở hắn tránh qua cục diện tất sát này, bay thẳng về phía sơn cốc trong tầm mắt.

Nếu người bên ngoài có mặt, có thể dựa vào kiếm quang kia, nhìn rõ đám mây kiếp trên đỉnh đầu kiếm tu này.

Ngay tại Hỏa Thạch Điện Quang, Vân Tinh Kiếm dưới chân Thẩm Tinh Hải bộc phát ra tốc độ chưa từng có, mang theo hắn bay lượn trong sơn cốc.

Trong sơn cốc của hắn chợt sáng lên tinh thần lấp lánh, là vô số phù chú cùng ám khí bắn ra ánh sáng!