Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.net. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!


Phù Nam bổ sung dinh dưỡng cho hắn rất đầy đủ, hắn mà ăn ít, Phù Nam sẽ hỏi han đủ kiểu, A Tùng đành phải ăn hết, nhờ vậy, thương thế của hắn mới khỏi nhanh như thế.

Hắn vừa dứt lời, Phù Nam đã che kín mặt lại, nàng gật gật đầu: "Được rồi, đều là do ta."

Phù Nam chỉ là có chút thẹn thùng, không biết vì sao, câu trả lời của A Tùng khiến tim nàng đập nhanh hơn nữa. A Tùng không biết tại sao nàng lại che mặt, nhưng hắn đã quen quan sát biểu cảm của Phù Nam, nên hắn vươn tay ra nắm chặt cổ tay đang che mặt của Phù Nam.

Hắn đẩy tay nàng, để lộ ra đôi mắt long lanh chớp chớp và nửa bên má hồng rực . Đầu ngón tay A Tùng chạm vào gò má nóng hổi của nàng, thế là hắn thuận tay, áp lên gương mặt của Phù Nam.

"Mặt của ngươi rất nóng, tay của ta lại lạnh, có thể giúp ngươi giảm nhiệt." A Tùng dùng tay còn lại ra hiệu cho Phù Nam. Nàng nhìn chằm chằm gương mặt vô cảm của A Tùng, nàng biết hắn không hiểu gì cả.

Nàng cảm thấy, kỳ thực có chút khôi hài. Nhiệt độ trên má Phù Nam hạ xuống, đôi mắt nàng chớp chớp, nhẹ giọng nói: "Không cần, ta dọn dẹp một lát rồi đi ngủ ngay." Nàng đứng dậy, cầm theo đồ của mình, vội vàng chạy trốn.

Phù Nam khép cửa phát ra một tiếng “cạch” rất khẽ, A Tùng ngưng mắt ngó lên cánh cửa đã đóng kín, rụt tay lại, áp vào trái tim mình. Hắn cảm nhận rõ, nhịp tim đang nhảy nhanh một cách bất thường. Vết thương trên chân A Tùng đã lành, hắn nghĩ, sự hữu dụng của Phù Nam đã kết thúc. Ý nghĩ hạ sát cô lại nhen nhóm trở lại.

Nhưng đến hôm chân của hắn hoàn toàn bình phục, Phù Nam lại đẩy ra trước mặt hắn một đống bí tịch.

"Ngươi là nhân loại, ta tìm được một ích công pháp dành cho tu sĩ Nhân giới, cũng không biết ngươi có tu luyện được hay không, tóm lại, ngươi xem thử mấy quyển bí tịch này có hữu dụng hay không." Đôi mắt Phù Nam sáng ngời, bên dưới lại có quầng thâm nhàn nhạt, rõ ràng là do thức khuya viết sách.

Nhưng A Tùng không phải con người, hắn chỉ lừa nàng thôi, những công pháp này một quyển hắn cũng không biết dùng. A Tùng qua loa chọn ra một quyển, chỉ đọc vài trang, trong mắt hắn đã hiện lên một tia kinh ngạc.

Phù Nam thần bí đến mức hư cấu, lý giải của hắn về linh khí giữa thiên địa có thể gọi là tường tận, mặc dù là công pháp nhân loại, hắn đọc sơ qua đã rõ bí tịch này hay dở như nào .

Bí tịch mà Phù Nam viết ra, mỗi một bộ đều là công pháp thượng thừa, nếu là ở Nhân giới, những công pháp này đều là tuyệt mật của các đại môn phái. Cho nên…làm sao nàng lại biết tới?

A Tùng ngước mắt nhìn Phù Nam, Phù Nam cười tủm tỉm, nàng cũng chuyên chú nhìn hắn, đôi đồng tử trong vắt, ngậm lấy ý cười đầy thiện chí.

"Những thứ này có hữu dụng không?" Phù Nam hỏi hắn. A Tùng lắc đầu, hắn có thể hiểu được những công pháp này, nhưng không thể tu luyện theo được. Hắn là ma tộc, thứ hắn cần dĩ nhiên là ma pháp.

Nhưng A Tùng sẽ không nói rõ chân tướng cho Phù Nam. Hắn lại lừa nàng. Hắn ra hiệu với Phù Nam: "Những công pháp này từng tầng đều rất chậm, nhân loại chú trọng sự bền vững, bắt đầu từ rèn thể Trúc Cơ kỳ, ta muốn báo thù càng nhanh càng tốt, ma pháp vẫn thích hợp với ta hơn."

"À ..." Phù Nam sững sờ, nàng biết, chắc chắn A Tùng đã trải qua biến cố nghiêm trọng nào đó, hắn gấp rút báo thù cũng là chuyện đương nhiên. A Tùng tưởng Phù Nam sẽ hỏi hắn vì sao lại muốn báo thù, nhưng nàng vẫn không hỏi, hắn cũng không tin Phù Nam có thể biến ra công pháp ma tộc cho hắn.

Hắn nghĩ, bây giờ tốt nhất là nên gϊếŧ nàng đi thôi. Nhưng ngay sau đó, Phù Nam đã cụp mắt, viết gì đó. Trên giấy hiện lên ba chữ « Tu La Quyết », một loại công pháp cao cấp của ma tộc.

A Tùng: "..." Thật sự biến ra được?

"Dù công pháp ma tộc sẽ giúp ngươi tiến bộ nhanh, nhưng sẽ gây ra thương tổn cho thân thể cũng như thần hồn, nếu đạo tâm ngươi bất ổn, sẽ dễ dẫn đến tẩu hỏa nhập ma."

Nụ cười trên mặt Phù Nam khép lại, nàng nghiêm túc nói với hắn: "A Tùng, ngươi thật sự muốn tu ma pháp sao?"

"Cả nhà ta bị truy sát, ta nấp ở dưới gầm giường, mới miễn cưỡng nhặt lại cái mạng này." A Tùng lại bắt đầu bịa chuyện xưa. Trong đôi đồng tử đen nhánh của hắn, không có cảm xúc, cũng không có thù hận.

Bởi vì hắn mới ác nhân gϊếŧ sạch cả nhà người khác, ngay cả thiếu niên trốn dưới giường cũng không tha. Hắn còn nhớ rõ ngày đó hắn xông vào Ma cung, gieo rắc tai họa, tiểu hoàng tử tôn quý nhất của vương thất cũng trạc tuổi hắn, trốn gần chân giường làm bằng ngọc, run lẩy bẩy, nó quỳ trên đất dập đầu với hắn, máu trên trán ứa ra, nhưng sau đó, nó vẫn chết.

Giờ đây, hắn thế vào vai của tiểu hoàng tử đó, thuật lại chuyện xưa cho Phù Nam nghe: "Người nhà của ta quỳ ở ngoài, dập đầu cầu xin một ít thương xót, nhưng dù có đập đến nát óc, cuối cùng bọn họ vẫn phải chết, chỉ còn lại một mình ta, sát thủ vẫn một mực truy sát, sau đó, ta nhảy vào Oán Xuyên."