Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.net. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Phù Nam giật mình, nàng lui về sau, dựa lưng vào cửa phòng của A Tùng. Lúc này đã là đêm muộn, A Tùng vẫn chưa có động tĩnh gì.

Ma tộc đến truy sát nàng đã đứng đầy trong sân. Phù Nam bất đắc dĩ chỉ có thể lộ ra chân thân, chớp mắt sau, từ mặt đất trồi lên vô số gai nhọn.

Gai nhọn mang theo móc câu trông rất đáng sợ, lúc vừa xuất hiện thực sự đã dọa một mảnh ma tộc lùi lại, nhưng tên thủ lĩnh một đao đã chém đứt chúng, cười lạnh nói: "Hừ, tiểu kỹ xảo, đừng sợ, giết ả."

Phù Nam không biết vì sao minh lại bị truy sát, nàng thầm nghĩ mình không thể bỏ mặc A Tủng dược. Trong chớp mắt, nàng xoay người đẩy tung của phòng hắn, trong phòng nhàn nhạt mùi máu tanh, A Tùng ngồi xếp bằng trên sập, nửa mặt chưa tái tạo xong hung tợn như quỷ dữ, nửa kia lại tuấn tú xuất trần như thần linh.

A Tùng đang ngụp lặn trong thống khổ vô tận bỗng dưng cảm thấy lồng ngực mềm mại, nàng ôm hắn, giống như một con sò đưa ra hết những xù xì của vỏ, bao bọc lấy phần thân mềm yếu bên trong.

A Tùng miễn cưỡng mở mắt, hắn thấy Phù Nam nhắm chặt hai mắt, sau lưng duỗi ra vô số gai nhọn, bao quanh bảo vệ hai người bọn họ, sau đó, quả cầu gai dẫn bọn hắn trốn vào lòng đất.

Phù Nam biến ra một phần nguyên thể của mình, một quả ké khổng lồ bọc bọn họ vào gai nhọn, tạm thời thoát khỏi truy sát.

"Ngươi cứ tiếp tục tu luyện đi." Phủ Nam nhẹ giọng, nàng nhẹ nhàng xoa lên ót hắn, ôm người vào ngực mình.

Lúc này, thủ lĩnh ma tộc đã truy vết đến, thanh gươm ẩn lửa cắm xuống đất cắt đứt rất nhiều gai nhọn của quả ké.

Đó là bản thể của Phủ Nam, trong chớp mắt, một cỗ dau nhức kịch liệt truyền tới tử sau lưng, cổ họng năng nghẹn ứ máu. Nàng củi đầu, ho khan, hộc ra một ngụm máu rơi trên vai A Tùng, nàng vốn có thể tự mình chạy thoát, nhưng vì mang theo A Tùng, tốc độ liền giảm hẳn.

Phù Nam lòng như lửa đốt, đồng tử của A Tùng bỗng trống rỗng, càng ngày càng nhiều linh khí tụ về nơi hắn, hắn đang đẩy mạnh tốc độ tái tạo của bản thân — điều này dễ dẫn đến tẩu hỏa nhập ma, rất nguy hiểm.

"Đuổi theo, trên đời này không ngờ còn có loại tinh quái như vậy, bên ngoài trông hung hãn, ngược lại lực chiến lại yếu ớt." Đại nhân trong rừng kéo dây cương phi thú theo hướng đào tẩu của Phủ Nam.

Quả ké lần trong đất, một đường lần về phía Nam, cách đó không xa là hạ nguồn Oán Xuyên, nàng thực sự không còn chỗ khác để đi.

Phù Nam ôm chặt A Tùng vào lòng, run rẩy, ma tộc truy sát nàng càng ngày càng tới gần, tên thủ lĩnh liên tục bổ mấy nhát đao xuống mặt đất, trong nháy mắt một vết nứt khổng lồ nổ ra, lộ ở phía dưới là nơi Phủ Nam và A Tùng đang ẩn nấp.

Mặt ngoài quả ké đã một mảng trụi lủi, bộ dạng thê thảm, đại đao lại phóng thêm mấy kích về phía Phủ Nam, nàng trụ không nổi, lại nôn một ngụm máu.

Vẫn chưa tới bảy ngày, Phù Nam khẽ thở dài, chẳng lẽ hôm nay nàng phải bỏ mạng sao? Nàng đã không thể chịu được một đòn nào nữa, nhưng quả ké vẫn dựng đứng, nàng vẫn chọn nhận một kích cuối cùng.

Đại đao đã tiến tới trước mắt, Phủ Nam cắn răng, nhắm chặt mắt, đột nhiên, A Tùng trong ngực nàng mở mắt ra, nữa bên mặt máu thịt be bét cũng bắt đầu hoản thiện, hắn đã hoàn thành tầng thứ nhất của U Minh Kinh sớm hơn thời hạn. Lúc ánh đạo kia rơi xuống, hắn vươn tay qua đầu vai Phù Nam, đỡ cho nàng.

Phù Nam đã cạn kiệt linh khí, thân thể mềm nhũn, quả ké cũng nhỏ dần. Từ đầu đến cuối, lũ ma tộc truy sát Phù Nam đều không biết nàng đang cố che chở cho ai. Nhưng mà cỗ khí tức nguy hiểm lộ ra phía sau quả ké khiến cho kẻ hung hãn như tên thủ lĩnh cũng phải lạnh sống lưng.

Nó tỏa ra hơi thở của sự chết chóc, phảng phất như một xoáy nước đọng, hút hết sinh lực của những kẻ dám mon men lại gần. Tên thủ lĩnh toan thu đao lại, nhưng đã quá muộn, vô số dây leo màu đen quấn quanh bảo đao làm từ thép tinh luyện, trong tíc tắc, thanh đao đã từng hút qua bao đợt máu tươi lập tức bị ăn mòn sạch sẽ.

A Tùng buông tay ra, phía dưới lòng bàn tay của hắn, bụi thép tản ra, nguyên hình của Phù Nam biến mất, sắc mặt nàng tái nhợt, cạn khô linh khí, hôn mê bất tỉnh.

Hắn dễ dàng ôm nàng vào ngực, Phù Nam mảnh mai, A Tùng cảm thấy dường như hắn đang nâng trong tay một mảnh lông vũ vậy. Tên thủ lĩnh ma tộc không biết nam tử đáng sợ như vậy chui từ đâu ra, gã lui về sau lưng những ma tộc khác, muốn chỉnh đốn đội hình chuẩn bị rút lui, nhưng A Tùng tay ôm Phù Nam trong chớp mắt đã lao về phía bọn họ.

Giống như con sói thiện chiến lao vào bầy cừu, những thứ lâu la thường ngày làm đủ điều ác rốt cuộc đã có cơ hội diện kiến được Ác Thần thật sự. Sau một hồi, hắn dễ dàng hạ sát đối thủ trong khoảnh khắc.