Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.net. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Sau khi đẩy cửa ra nhìn thấy cảnh tượng này, đĩa đậu phộng rang trong tay nàng tuột khỏi tay rơi xuống, sứ vỡ tung tóe, cùng với hạt đậu phộng cháy xém cùng nhau nảy lên trên mặt đất, lăn đi.

"Ngươi..." Thê tử của La Chân hoảng sợ gọi A Tùng.

A Tùng nghiêng đầu nhìn nàng, hắn giẫm một cái thật mạnh lên ngực La Chân.

La Chân tắt thở, trong nháy mắt hắn hoàn toàn chết đi, không có lực lượng của hắn chống đỡ, thê tử này cũng biến mất như bọt nước, không có đậu phộng rang, cũng không có thê tử, còn lại chỉ có La Chân chết đi trong phòng cùng vết tích thê tử tồn tại đầy viện.

Kỳ thật La chân chưa bao giờ lừa qua Phù Nam, hắn có thê tử là thật, làm nhiều việc ác là thật, thê tử hắn không có bệnh nặng là thật, xu xương hắn kiếm được đều cho thê tử cũng là thật, tất cả đều là thật.

A Tùng rửa sạch máu tươi trên tay, La Chân đang tìm cái chết, y muốn Phù Nam tức giận đến giết y, y sợ chết, muốn cùng thê tử rời đi, nhưng mình lại không động được tay, y ích kỷ, ti tiện, lại có một chút ánh sáng mà Phù Nam từng nguyện ý tin tưởng.

Hắn tìm túi tiền Phù Nam cho hắn, những vật phẩm quý giá khác đều không động vào.

Ở đây rõ ràng đã xảy ra một màn hí kịch như thế, tâm cảnh của A Tùng lại bình tĩnh như nước đọng, thậm chí còn kém hơn một nụ cười của Phù Nam trước khi hắn rời đi.

A Tùng tới đây, một là muốn giết La Chân, hai là muốn lấy lại tiền của Phù Nam.

Sau khi hắn làm xong việc, liền mang theo xu xương của Phù Nam trở về nhà.

Lúc này đã là ban đêm, Phù Nam đọc sách trong phòng của mình, lúc A Tùng trở về, gõ cửa phòng của nàng.

Phù Nam nhìn thấy hình ảnh nữ chính và nam chính ra trong thoại bản, vô cùng tập trung, nàng nghe thấy A Tùng gõ cửa, ôm sách đi mở cửa cho hắn.

A Tùng đứng dưới ánh trăng thanh tịch, phía sau hắn ánh lên màu tuyết, làm nổi bật đôi mắt hắn tỏa sáng, khuôn mặt tuấn mỹ thánh khiết.

Mà trong tay hắn cầm một túi tràn đầy xu xương, nhuộm máu.

Trong ngực Phù Nam ôm một quyển sổ nhỏ mà ở Ma Vực bán đầy đường, nhìn túi tiền A Tùng xách theo trong tay, ngây ngẩn cả người.

"Ngươi..." Phù Nam nhìn gương mặt tái nhợt của hắn dưới ánh trăng, một tiếng "Ngươi" này kéo rất dài, lại không biết nên nói cái gì.

Cuối cùng, nàng hơi hơi nghiêng người, nói với A Tùng: "Bên ngoài lạnh, ngươi mau vào."

Trong tay A Tùng cầm túi tiền, máu tươi La Chân đã đông lại, bao hàm một chút màu đỏ sậm, hắn nghe xong lời Phù Nam nói, đi vào trong nhà, chân giẫm trên mặt tuyết, phát ra tiếng vang rì rào.

Khi nhìn thấy túi tiền quen thuộc của mình, Phù Nam đã biết xảy ra chuyện gì, A Tùng đi giết La Chân... Hắn quả thật đáng chết, hắn hại rất nhiều Ma tộc, nhưng mà... Cho tới bây giờ, Phù Nam cũng không muốn tin tưởng La Chân hắn thật sự không có thê tử.

Cho nên, khi A Tùng vào cửa, đi ngang qua nàng, Phù Nam nhẹ giọng hỏi hắn: "A Tùng, La Chân hắn thật sự đang gạt ta sao? Hắn... Có thê tử không?"

Lần này, A Tùng không lừa nàng.

Hắn lắc đầu với nàng, thê tử của La Chân đã chết từ lâu, trong phủ đệ của hắn, chỉ là ảo ảnh của thê tử.

Hắn không nói cho Phù Nam chân tướng, nàng nghe xong sẽ chỉ đau lòng, làm không tốt nàng còn có thể sẽ khóc.

Phù Nam khẽ thở dài, rất nhẹ, A Tùng không thích nàng thở dài, hắn nhìn nàng, đưa tay về phía nàng, đầu ngón tay dừng lại giữa không trung, tuyết trên trời rơi xuống, hòa vào đầu ngón tay bạch ngọc của hắn, hóa thành giọt nước rơi xuống, hắn không biết nên chạm vào người nàng ở nơi nào, tựa hồ chạm vào nơi nào cũng có chút không phù hợp.

Trong nháy mắt tiếp theo phát sinh chuyện ngoài ý muốn khiến A Tùng không có chỗ trống để suy nghĩ.

Lúc này, tiếng xé gió vù vù phía sau bọn họ truyền đến, Phù Nam ngây người tại chỗ, nàng cảm ứng được nguy hiểm, nhưng lấy tu vi của nàng căn bản không có biện pháp trong thời gian ngắn như vậy kịp phản ứng.

Tốc độ của A Tùng còn nhanh hơn, hắn bổ nhào về phía trước, ôm Phù Nam vào trong lòng, ôm nàng đè thấp thân hình.

Phù Nam bị hắn vội vàng ôm vào trong ngực, nàng cảm giác mình như rơi vào trong lồng ngực băng tuyết, thân thể hắn lạnh quá, nàng không nhịn được cũng ôm hắn chặt hơn một chút, sợ hắn lạnh, dùng thân thể mình sưởi ấm hắn.

Cuốn thoại bản trong tay nàng không cầm được nữa, rơi khỏi tay nàng, A Tùng đã ôm nàng trốn về phía trước.

Nếu quyển vở bị giữ lại tại chỗ còn chưa rơi xuống đất, đã bị bóng kiếm xa xa bay tới đánh nát. Nếu Phù Nam cùng A Tùng không né, bị tước xuống chính là một bộ phận nào đó trên thân thể bọn họ.

Thoại bản sách vở tứ tán, phảng phất rơi xuống một trận tuyết lớn, trong đó vài trang rơi vào trên thân cùng trên mặt Phù Nam.

Nàng ngơ ngác nhìn văn tự xấu hổ in trong trang sách.