Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.net. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Nấu xong một món, Trần Diệp đưa cái xẻng cho Tiểu Liên, nhìn cô nhóc thao tác.

Tiểu Liên học rất nhanh, có thể cũng nhờ sự hỗ trợ của thuộc tính [Tâm Linh Thủ Xảo].

Không lâu sau, cô nhóc đã xào xong một đĩa thức ăn vừa ngon vừa đẹp mắt.

Lúc bữa tối đã sẵn sàng, Tiểu Liên định ăn trong bếp thì bị Trần Diệp ngăn lại.

"Trong mắt ta, ngươi cũng giống như Đại Minh, đều là hài tử, ăn chung đi."

Trần Diệp ngữ khí nhàn nhạt nói ra lời snày, khiến Tiểu Liên ngẩn người.

Đại Vũ triều cũng giống như các triều đại phong kiến khác trong lịch sử, đều trọng nam khinh nữ, nữ không được ăn cùng mâm với nam.

Có điều, thân làm người hiện đại, Trần Diệp không thích những lề thoí cũ kỹ này, mà còn cảm thấy chúng khá khó chịu.

Tiểu Liên mới 13 tuổi, trong mắt hắn chỉ là một đứa nhỏ.

Trên bàn ăn, lúc đầu Tiểu Liên vẫn giữ vẻ e dè của một thục nữ.

Nhưng au vài miếng ăn, khuôn mặt xinh xắn của Tiểu Liên ửng đỏ, đôi mắt long lanh sáng ngời, không ngừng gắp thức ăn.

Co thêm trợ giúp của các loại gia vị hiện đại, không ai có thể cưỡng lại được những món ăn ngon như vậy đâu.

Cuối cùng, bụng Tiểu Liên no đến căng tròn, khuôn mặt trắng nõn ửng hồng, trông rất ngại ngùng.

Đại Minh thì ợ một cái rồi cười toe toét.

Sau bữa tối, Trần Diệp đưa Đại Minh đến thư phòng xem "Thủy Hử truyện" để vừa giải trí vừa học chữ.

Tiểu Liên thì cầm một chiếc đèn dầu về phòng mình.

...

Ngoài thành Dư Hàng huyện.

Mặt trời đã lặn xuống, bầu trời tối dần.

Bên đường cái, một lá cờ có hai chữ "Quán trà" treo trên một cây sào dài, bay phấp phới trong gió.

Bên cạnh cây sào là một quán trà, trong quán có bốn, năm chiếc ghế dài và ba chiếc bàn.

Lúc này, trong quán trà chỉ có một lão giả mặc áo thô đang dọn dẹp chén trà dưới ánh sáng le lói của hoàng hôn.

Lão giả khom lưng, ánh mắt mờ đục, đổ bừa nước trà còn sót trong chén xuống đất rồi xếp chồng các chén lại với nhau.

Bỗng nhiên, một bóng người xuất hiện trên đường cái.

Bóng người không cưỡi ngựa, chỉ chạy bằng hai chân trên đường.

Lão giả ánh mắt thờ ơ liếc nhìn một cái rồi run rẩy bưng chén trà vào bếp sau.

Bóng người chạy một mạch, nhảy vài lần, nhanh chóng đến quán trà.

Đó là một nam nhân trẻ tuổi, dung mạo bình thường, mặc y phục bình dân, ánh mắt nham hiểm.

Nam nhân đến quán trà, không ngồi xuống mà cung kính chắp tay, gọi vào bếp sau: "Thuộc hạ Thi Thập Tam bái kiến chấp sự."

Một giọng nói khàn khàn vang lên từ bên trong: "Lại đủ một nhóm hài đồng rồi à?"

Vừa nói, lão giả mặc áo thô từ trong bếp bước ra, lưng hắn không biết từ lúc nào đã thẳng tắp, khí chất toàn thân cũng thay đổi ngay lập tức.

Đôi mắt đục ngầu trở nên đen láy, còn lộ ra một cỗ âm lãnh.

Thi Thập Tam thấy chấp sự đi ra thì liền quỳ xuống: "Thuộc hạ làm việc không tốt, xin chấp sự trách phạt."

Thấy vậy, chấp sự nhìn chằm chằm vào Thi Thập Tam, giọng nói khàn khàn kỳ quái: "Sao vậy?"

"Chỉ một việc nhỏ như vậy, đừng nói với ta là ngươi làm hỏng rồi đấys."

Cảm nhận được sự lạnh lẽo trong giọng nói của chấp sự, Thi Thập Tam không khỏi run rẩy.

Hắn nghiến răng, nói: "Chấp sự, thuộc hạ đã gặp... gặp một vị tiền bối võ công cao cường."

"Hắn nói thuộc hạ bắt cóc đệ tử của hắn..."

Thi Thập Tam kể lại mọi chuyện cho lão giả áo thô.

Lão giả nghe xong, đôi lông mày thưa thớt nhíu lại.

"Ngươi nói ngươi dùng tám thành nội lực Vũ Lạc Thối Pháp đánh trúng tim hắn, nhưng lại phát ra tiếng kim loại?"

"Vâng!"

Thi Thập Tam quỳ trên mặt đất, cung kính nói.

Nghe vậy, lão giả cau mày.

"Là cao thủ tu luyện Hoành Luyện công phu, trúng một đòn của ngươi mà bình an vô sự, hẳn là nhị phẩm." Lão giả suy nghĩ một chút rồi nói: "Trong thời gian này đừng đến Dư Hàng huyện."

"Vâng!"

Lão giả dường như đột nhiên nhớ ra điều gì đó, hỏi: "Thập Lục đâu?"

Thi Thập Tam lập tức lộ vẻ lúng túng, ấp úng nói: "Thập Lục..."

"Thập Lục bị người của nha môn bắt rồi."

Nghe câu này, lão giả rõ ràng sửng sốt một chút, hít sâu một hơi: "Phế vật."

"Việc này đã xong, về lầu đổi lấy công pháp tầng ba đi."

Thi Thập Tam lập tức lộ vẻ vui mừng, dập đầu nói: "Đa tạ chấp sự!"

Lão giả áo thô không nói gì, nhìn về phương Bắc, ánh mắt sâu thẳm.

Đêm hè, một luồng gió hơi se lạnh thổi tới.

Thổi bay vạt áo của lão giả.

Rừng cây bên đường lay động, lá cây xào xạc.

Bầu trời nhanh chóng tối sầm lại, phía xa xa có thêm một đám mây đen.

Những đám mây áp thấp tụ lại với nhau, phát ra tiếng sấm trầm thấp.

Mưa lớn lập tức ập xuống.

Tống Thương Kiệt cởi mũ trên đầu, nhìn bầu trời âm u, trong lòng mừng thầm.

Hắn đứng trước một trạch viện dân, gõ cửa một cái.

"Cốc cốc..."

Cánh cửa mở ra, một nam nhân râu ria xồm xoàm nhìn thấy Tống Thương Kiệt, trên khuôn mặt tím bầm lộ ra vẻ vui mừng.

"Kiệt đệ, cuối cùng ngươi cũng đến rồi."

Tống Thương Kiệt nhìn thấy nam nhân đó, trên khuôn mặt đen sạm lộ ra nụ cười.

"Huynh trưởng!"

"Nhanh vào đi, huynh đệ chúng ta không cần nhiều lời."

Tề Bằng Long kéo Tống Thương Kiệt vào nhà.