Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.net. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm

 

Trời đã sáng, mưa to đã ngừng.

Ánh sáng chiếu xuống từ những khe hở giữa các đám mây, tạo thành từng chùm, rọi xuống tòa thành chết giống như nghĩa trang dã bị người ta vứt bỏ này.

Sau khi Mộ Sư Tĩnh vào thành truy sát Lâm Thủ Khê, người trong Đạo môn liền chia ra bao vây cả tòa thành này, nhưng bọn họ bao vây cả đêm, vẫn không thấy Mộ Sư Tĩnh ra.

Sáng sớm, dưới sự dẫn dắt của tông chủ Đạo Môn, mấy trưởng lão cùng vào thành tìm người.

Tông chủ Đạo Môn là một cô gái còn khá trẻ.

Nàng ôm theo phất trần, chậm rãi chạy trên đường lớn.

Bên trên bàn đá xanh, dùng mắt thường có thể thấy rất nhiều vết chém do kiếm khí để lại, cửa lớn, cửa sổ của mấy nhà dân gần đó bị đánh nát không ít, ngói phía trên cũng sụp mất một mảng lớn.

Đêm qua, ở nơi này đã xảy ra một trận chiến khốc liệt.

Nhưng các trưởng lão đã lục soát khắp nơi vẫn không phát hiện bóng người hay chút tồn tại nào của sự sống.

Hai thiếu niên, thiếu nữ này dường như đã tan biến vào hư không vậy.

Cuối cùng, bọn họ đi dọc theo cầu thang, bước đến đài ngắm trăng của Quan Âm Các.

"Đây cũng là nơi quyết chiến cuối cùng của bọn họ."

Một trưởng lão cúi người nhìn dưới mặt đất, trên phiến đá cứng rắn có vô số vết rạ, đá vụn, gỗ vụn hỗn tạp chồng chất, khó có thể tưởng tượng được trận chiến đêm qua kịch liệt đến cỡ nào.

"Ừm."

Tông chủ khẽ gật đầu, tiếp tục đi đến phía trước.

Nàng dừng trước Quan Âm Các đã đổ sụp.

Bên trong đống phế tích của Quan Âm Các, tượng quan âm nghìn mắt nghìn tay vẫn nguyên vẹn đứng trên đài sen, kết ấn nhu diệu, nhận lấy ánh sáng buổi sớm mai, khuôn mặt từ bi mà lạnh lùng.

Quan Âm quan sát đại địa, giống như đang quan sát nỗi khổ của thế gian cũng giống như đang trực tiếp đối diện với nàng.

Các Các trưởng lão cùng đứng sau lưng nàng, không dám nói lời nào.

Vị tông chủ đại nhân của Đạo Môn này là sư phụ của Mộ Sư Tĩnh.

Nàng mang mịch ly, lớp vải che phủ xuống, lướt qua eo, che lấp dáng người thon dài, uyển chuyển, chỉ để lại khí chất lạnh lẽo như băng kia.

Mười năm trước, lão tông chủ Đạo Môn chết đi, trước khi chết, lão tông chủ để lại một phong thư, trong thư viết rõ người thừa kế.

Người thừa kế này không ở bên trong Đạo Môn, mà ẩn cư ở một dãy núi sâu, chúng đệ tử dựa theo di thư của lão tông chủ tìm đến, mời nàng xuống núi.

Không ai biết tên, tuổi tác của nàng, cũng chưa có người nào từng thấy qua diện mạo hay nhìn thấy nàng xuất thủ.

Có lời đồn rằng, nàng là tiên nhân đến từ thiên ngoại, cho nên không nhiễm trần thế, cũng có người nói nàng là người đứng sau biên soạn nên Vân Đỉnh Bảng cho nên mới không có tên trên đó.

Tóm lại, điều duy nhất có thể khẳng định chính là, nàng vô cùng mạnh, nàng không chỉ là mấu chốt phục hưng Đạo Môn mà còn là người dạy dỗ nên thiếu nữ cử thế vô song như Mộ Sư Tĩnh..

Nắng sớm chiếu khắp thành, quầng sáng trên đỉnh đầu Quan Âm tản ra thành cầu vồng, giống như thần phật hiển linh.

"Đáng tiếc."

Tông chủ nhìn cầu vồng kia, đột nhiên mở miệng, thanh âm êm dịu đạm mạc, tựa như lớp tuyết sa trắng đang múa trong gió kia của nàng.

"Đúng vậy, vì bồi dưỡng tiểu thư làm truyền nhân tông chủ đại nhân đã hao phí mười năm tâm huyết, bây giờ mặc dù Ma Môn đã diệt nhưng tiểu thư lại không rõ sống chết, thật là khiến người thương tiếc." Có trưởng lão ở bên cạnh đáp.

"Đáng tiếc không thể truy hồi lại Lạc Thư kia." Nàng ta khẽ lắc đầu, dường như không hề quan tâm đến sinh tử của Mộ Sư Tĩnh: "Trẻ nhỏ làm việc quả nhiên không đáng tin cậy ta sớm nên đích thân ra tay mới phải."

Đám người bên cạnh quay mặt nhìn nhau, nhất thời không biết nên nói cái gì.

"Về thôi."

"Nhưng còn tiểu thư..."

"Nó vẫn chưa chết."

"Chưa chết?"

Đám người càng thêm nghi hoặc, rõ ràng bọn họ đã tìm khắp toàn thành nhưng vẫn không thấy bóng dáng của Mộ Sư Tĩnh, vì sao tông chủ có thể khẳng định rằng nàng vẫn chưa chết. Nếu như nàng chưa chết vậy bây giờ đang ở đâu?

Tông chủ không trả lời, chỉ trầm tĩnh nhìn bức tượng Quan Âm này, giống như thể bức tượng này là một cánh cửa lớn được đúc từ sắt thép, phía sau nó là một thế giới khác.

Đám người khiếp sợ uy nghiêm của tông chủ, không dám hỏi tiếp, chỉ đành phải từ bỏ việc tìm kiếm Mộ Sư Tĩnh cùng Lâm Thủ Khê, rời khỏi vùng đất thị phi này,

Sau khi đám người giải tán, tông chủ kia lại nhìn thoáng quá bức tượng Quan Âm nghìn mắt nghìn tay kia.

Đôi mắt phía sau màn tơ lộ ra luồng sáng lạnh bễ nghễ, môi đỏ khẽ nhúc nhích, chỉ phun ra hai chữ:

"Nghiệt chướng."

...

...

Ta còn sống sao? Đây là đâu...

Lâm Thủ Khê cảm giác như mình đang phi nước đại trong bóng đêm, phía sau có thứ gì đó đang đuổi theo hắn. Hắn chẳng nhìn thấy gì, sức lực cũng dần biến mất, tiếng thở dốc cũng càng ngày càng kịch liệt nhưng hắn không dám dừng lại, giống như chỉ cần ngừng lại, bản thân sẽ bị hắc ám xé nát.

Cơ bắp hai chân căng chặt, đã trở nên chết lặng, cảm giác lạnh băng kia cũng đã bò đến phía sau lưng.

Gióng như người đang chết đuối giãy dụa bên trong dòng sông chảy siết, mạch nước ngầm trói buộc tay chân hắn, từng bước kéo hắn vào vực sâu tuyệt vọng.

Cảm giác ngạt thở ép chặt lồng ngực, ngay lúc Lâm Thủ Khê gần như hoàn toàn mất đi tri giác, một sợi tiên âm từ phía sau bay tới.

"Nghiệt chướng."

Cảm giác ngạt thở cũng theo âm thanh đó mà biến mất không thấy gì nữa.

Lâm Thủ Khê không có thời gian xác định nơi âm thanh truyền tới, chỉ cố gắng xong về phía trước, sau đó... Bỗng nhiên bừng tỉnh!

Hắn ngồi bật dậy từ trên giường, cảm giác đau nhức vẫn còn đọng lại trong xương khớp.

Đây là... Đây là đâu?

Lâm Thủ Khê ngắm nhìn bốn phía, phát hiện mình đang ở trong một căn nhà gỗ chạt hẹp, ngủ trên một chiếc giường cỏ đơn sơ. Trong mũi là mùi ẩm mốc cùng dấm chua nồng nặc, giống như là nước trong mộ vậy.

Vừa rồi, hình như ta nằm mơ, có thứ gì đó đang đuổi theo ta, hình như... có người đã cứu ta?

Lâm Thủ Khê vuốt vuốt đầu, trong lúc nhất thời không phân rõ đâu là mộng cảnh đâu là hiện thực.

Hắn tựa người lên vách tường, đưa tay sờ lồng ngực của mình - Ừm, vẫn còn đập, xem ra nơi này cũng phải là âm tào địa phủ.

Hắn lại thử nhớ lại.

Từ nhỏ đến lớn ký ức của hắn vẫn luôn rất rõ ràng, hắn và Mộ Sư Tĩnh quyết chiến trong tòa thành chết, vung kiếm chém về phía bức tượng Tà Thần ô uế kia, có điều mỗi khi nhớ tới liền khiến cho đầu óc người ta trở nên đau nhức.

Xem ra ký ức của hắn không bị mất.

Lâm Thủ Khê thả lỏng một chút, ngay sau đó, hắn sờ lên thân thể của mình, cũng không phải kiểm tra thương thế mà là nhìn thử xem Lạc Thư kia còn hay không.

Đây là thứ sư phụ giao cho hắn, đã bắt hắn phải thề dùng mạng sống để bạo vệ.

Hắn sờ khắp toàn thân, tìm khắp bốn phía nhưng không thấy tung tích của Lạc Thư.

Mà ngược lại, ngay cả miếng vảy đen hắn vẫn luôn đeo trước ngực cũng không thấy.

Đã nhiều năm như vậy, dù mảnh vảy đen này không thể hiện ra điều gì kỳ lạ nhưng dù sao hắn cũng đã mang mấy chục năm, gần như đã xem nó là tấm hộ thân phù, bây giờ đột nhiên mất đi, khiến lòng hắn có cảm giác trống rỗng kỳ lạ.

Nhưng chỉ trong thoáng chốc, Lâm Thủ Khê liền hiểu cái gì gọi là họa vô đơn chí.

Hắn thử điều tức nhưng lại phát hiện thương thế của mình quá nặng, ngay cả chân khí cũng không thể vận chuyển.

Cảnh giới tu vi vẫn luôn là chỗ dựa to lớn nhất của hắn, bây giờ, ngay cả chỗ dựa này cũng tạm mất đi.

Thương thế như vậy đối với những người khác mà nói là trí mạng nhưng may mắn là thể phách hắn vốn mạnh mẽ trời sinh. Có điều, nếu không mất mười ngày nửa tháng thì cũng không thể chuyển biến tốt được.

Nữ nhân kia ra tay quả thực là nặng mà...

Lâm Thủ Khê tựa vào vách tường nghỉ ngơi, đợi cho khí tức khôi phục được đôi chút, hắn bước xuống giường, muốn xem thử đây là nơi nào, là ai cứu mình.